Mặc dù ngày đó Đỗ Trọng nói như vậy, nhưng Thẩm Hành Vu cũng chỉ đau lòng một chút, đến hôm sau, nàng đã cảm thấy bình thường, vẫn miễn cưỡng rời giường như cũ, sau đó đi vòng quanh điện Thái Cực, đợi Mộ Phi Chỉ lâm triều về rồi ăn sáng cùng hắn, sau đó lại đi dạo, xoa xoa bụng mình, nhẹ giọng nói gì đó.
Nhưng đối với Mộ Phi Chỉ mà nói, hắn không có cách nào giống Thẩm Hành Vu, có thể coi như không có việc gì như vậy. Sáng nay, dùng bữa sáng cùng Thẩm Hành Vu xong hắn đến ngự thư phòng phê tấu chương, nhưng chưa phê được bao lâu, hắn chợt phát hiện trong lòng mình vẫn rất buồn, đối với chuyện xảy ra trước đây ba năm ở vô tình cốc, hắn vẫn không nghĩ ra, tuy đã phái người đi thăm dò nhưng không còn chút manh mối gì. Rốt cuộc lúc trước ai hạ dược với Thẩm Hành Vu, không lấy mạng nàng mà chỉ xóa đi trí nhớ của nàng về hắn, chẳng lẽ là nhằm vào hắn? Hắn không nghĩ ra, cảm xúc cứ hỗn độn, hắn bắt đầu nổi giận, ném bút đi, làm bẩn tấm rèm, sau đó vung tay, hất tất cả tấu chương xuống đất, làm tiểu thái giám đứng bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh, ngay cả Phúc Hải cũng chỉ đứng khom lưng ở bên cạnh, hắn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Mộ Phi Chỉ vì lúc này, ánh mắt Mộ Phi Chỉ toàn tia máu.
Chỉ trong giây lát, trong ngự thư phòng, tấu chương rải rác phủ kín trên đất, các loại đồ sứ văng khắp nơi, chờ hắn trút giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-danh-gia-cua-cuong-de/564521/chuong-76-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.