🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mộ Phi Chỉ ngồi ở đầu giường, thấy Cầu Cầu đi qua đi lại, vốn là muốn cầm đuôi nó quẳng sang một bên, nhưng trong đầu chợt nhớ ra Thẩm Hành Vu rất thích ôm nó lên giường nằm. Nghĩ tới đây, hắn không ra tay nữa, mặc kệ Cầu Cầu cọ cọ vào người Thẩm Hành Vu
"Đây là con gì?" Đỗ Trọng tò mò bế Cầu Cầu lên, lúc chạm vào người Cầu Cầu, hắn kêu lên một tiếng, làm rơi Cầu Cầu xuống đất, suýt nữa là ném vào mặt Thẩm Hành Vu
"Làm sao vậy?" Mộ Phi Chỉ cau mày nhấc Cầu Cầu ra, sợ nó làm ảnh hưởng đến Thẩm Hành Vu. Hắn ngẩng đầu bất mãn hỏi Đỗ Trọng "Ngươi làm sao vậy?"
Đỗ Trọng chỉ vào đôi mắt đã chuyển màu tím của Cầu Cầu, hỏi: "Đây là thánh vật của Vu tộc, sao nha đầu kia lại có được?"
Thật sự là Mộ Phi Chỉ chưa từng phát hiện ra mắt Cầu Cầu có thể đổi màu, nghe thấy Đỗ Trọng nói vậy, liền xác chân sau của Cầu Cầu nên, lúc nó đang giãy đạp, quả nhiên nhìn thấy con ngươi của nó chuyển sang màu tím.
Mộ Phi Chỉ lại ngẩng đầu, nhìn con ngươi cũng màu tím của Đỗ Trọng, cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói: "Lần săn bắc trước, chúng ta gặp được trong rừng, mẹ nó cả người đầu máu, đã tắt thở nhưng vẫn ôm nó trong lòng, A Vu không nỡ để cho nó tự sinh tự diệt, liền ôm về. Ngươi chắc chắn nó thuộc Vu tộc?"
"Đương nhiên, mẹ đã từng nói với ta." Đỗ Trọng như thể nói ra không suy nghĩ, nhưng sau khi nói ra miệng lại có vẻ nhớ tới cái gì đó, giọng nói nhất thời trầm xuống.
"Quỷ y đại nhân, đã mang dược liệu đến rồi, phải sắc thuốc thế nào ạ?" Thạch Lưu cầm hai túi giấy tới, vội vàng hỏi Đỗ Trọng.
"Không cần, người mang đi đi, cử người canh gác cửa, không ai được phép vào." Đỗ Trọng dặn dò các ngàng.
Mộ Phi Chỉ lạnh lùng ngẩng đầu, dùng ánh mắt ý hỏi Đỗ Trọng đang định làm gì.
"Có nó, dược liệu gì cũng không sánh bằng." Đỗ Trọng xách Cầu Cầu lên, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ nhỏ không biết lấy ra từ lúc nào. Hắn còn chưa ra tay, Cầu Cầu đã bắt đầu vặn vẹo trong tay hắn, kêu hu hu, thật sự rất thảm.
"Ngươi không được làm hại nó, A Vu tỉnh dậy sẽ không vui." Mộ Phi Chỉ định ra tay ngăn cản.
"Ngươi yên tâm, ta chỉ lấy chút máu thôi." Đỗ Trọng tách người Cầu Cầu ra, dùng đôi mắt tím của mình nhìn thẳng vào con ngươi đã chuyển màu tím của nó, Cầu Cầu quả nhiên không làm ầm ĩ , thậm chí còn lè lưỡi liếm liếm tay Đỗ Trọng.
Hôm nay Đỗ Trọng có kiên nhẫn đặc biệt, hắn xoa đầu Cầu Cầu, như nói với trẻ con: "Ngoan nha, chỉ lấy chút máu thôi, ta sẽ làm rất nhanh, tuyệt đối không đau đâu." Vừa mới dứt lời, thanh chủy thủ nhỏ cắt móng vuốt của Cầu Cầu, lúc Cầu Cầu đang kêu rên, hắn dùng một bình sứ nhỏ màu trắng hứng máu.
"Mang cái này đút cho nàng." Lấy máu xong, Đỗ Trọng giao bình sứ cho Mộ Phi Chỉ, sau đó ôm Cầu Cầu, tự mình băng bó cho nó, Cầu Cầu vẫn kêu rên, giãy giụa lung tung, cuối cùng cả bốn móng vuốt đều bám vào người Đỗ Trọng, tiếng kêu mới dần dừng lại.
"Thứ này thật sự dùng được?" Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng nâng đầu Thẩm Hành Vu, mở miệng của nàng ra, đút máu trong bình vào, sau đó lại đặt nàng xuống, đắp chăn xong mới hỏi Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng vuốt lông Cầu Câu, gật đầu, nói: "Đương nhiên, người Vu tộc vốn am hiểu y thuật, đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, từ trong bụng mẹ, người Vu tộc đã cho nó ăn những dược liệu rất quý, vậy nên đứa con sinh ra sẽ có dược lực, tuy nhiên con vật này có vận khí kém, không được giao phối cùng giống đực, về sau sinh ra đời con muốn có dược lực e là rất khó, nhưng có nó cũng đủ rồi."
"Không ngờ, cuối cùng là nó cứu A Vu." Mộ Phi Chỉ nhận lại Cầu Cầu, tự mình bế đến bên giường Thẩm Hành Vu. Ánh mắt của hắn không dời khỏi mặt Thẩm Hành Vu, thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng.
"Nàng nhất định phải nhanh chóng hồi phục." Mộ Phi Chỉ hôn môi nàng, sau đó nhẹ giọng nói với nàng.
"Thời gian không còn sớm, nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng sớm ngày mai nàng sẽ tỉnh, tuy nhiên với thân thể này chỉ sợ phải dưỡng thương một tháng, ngươi phái một người chăm sóc là được rồi, ta về trước đây." Đánh nhau trong một thời gian dài lại phải đi liên tục một quãng đường xa như vậy, Đỗ Trọng đã mệt không chịu được, dặn Mộ Phi Chỉ vài câu rồi trở về Ly Viên.
Mộ Phi Chỉ đáp một tiếng, sau khi Đỗ Trọng đi, hắn để Thạch Lưu ôm Cầu Cầu ra ngoài, sau đó lại đuổi đám cung nhân ra, tòa cung điện to như vậy chỉ còn lại ai người bọn họ. Hắn yên lặng ngồi bên giường, một chút mỏi mệt cũng không thấy. Chuyện Thẩm Hành Vu bị thương đã áp đảo cọng rơm cuối cùng trong lòng hắn, chỉ cần nàng bất tỉnh một ngày, hắn cảm thấy mình như một cái xác không hồn, không có cảm giác gì cả, thế giới của hắn trong nháy mắt không có màu sắc, không có hương vị, cái gì cũng không có.
Suốt cả một buổi tối, Mộ Phi Chỉ đều không chợp mắt, chỉ ghé vào giường nắm chặt tay Thẩm Hành Vu
Trời gần sáng, hắn cầm tay Thẩm Hành Vu, cuối cùng cũng nhắm mắt một chút. Hắn nghĩ, nếu lúc mở mắt ra, A Vu đã tỉnh dậy thì thật tốt, ôm ước mơ tươi đẹp này trong lòng, Mộ Phi Chỉ mỉm cười ngủ.
Sau nửa canh giờ, Phúc Hải bên ngoài điện nhắc Mộ Phi Chỉ đã đến giờ lâm triều. Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên choàng tỉnh, nhưng mở mắt ra vẫn là khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Hành Vu, nàng không tỉnh.
Trong lòng khó tránh nổi thất vọng, Mộ Phi Chỉ gọi Thạch Lưu và Hoa Dung vào, giọng nói mười phần lạnh băng: "Chăm sóc chủ tử các người cho tốt, nếu mắc sai lầm gì, các ngươi tự biết hậu quả." Nói xong liền thay triều phục ra ngoài cùng Phúc Hải.
Suốt thời gian lâm triều, tuy Mộ Phi Chỉ rất tập trung nhưng vẫn có chút phân tâm. Mà thật kỳ lạ, hôm nay lâm triều các đại thần đều thổi phồng Mộ Phi Chỉ thánh minh thế nào, xử lý nạn hạn hán ở Hải Thành tốt thế nào, thậm chí còn có đại thần nhắc tới Thẩm Hành Vu, nói dân ở Hải Thành mới xây hai pho tượng bằng đá, một pho là quỷ y Đỗ Trọng, pho tượng kia là Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đang ôm nhau. Nếu như bình thường, Mộ Phi Chỉ đối với chuyện này nhất định sẽ rất cao hứng, bởi vì lúc trước Thẩm Hành Vu ồn ào muốn theo đi Hải Thành, cũng là vì trong kinh thành có người nói chuyện hạn hán lần này liên quan đến lai lịch bất minh của Thẩm Hành Vu, nói nàng là hồng nhan họa thủy. Mộ Phi Chỉ tin rằng, sau chuyến đi này, tất cả lời đồn trong kinh thành sẽ biến mất, nữ nhân của hắn rất tài giỏi. Nhưng mà, nghĩ đến việc nàng vì lần dẹp loạn này, vì không muốn hắn gặp phiền phức mà nằm ở điện Thái Cực, vừa bước chân vào, hắn liền hỏi: "Vương hậu tỉnh chưa?"
Thạch Lưu và Hoa Sung đứng bên giường lắc đầu.
"Tất cả đều cút ra ngoài cho ta." Mộ Phi Chỉ tính tình nóng nảy, trút giận lên mọi người: "A Vu, đừng ngủ nữa, nàng hôn mê một đêm ta đã không chịu nổi rồi." Mộ Phi Chỉ ngồi xổm bên giường, cầm tay Thẩm Hành Vu đặt vào miệng hôn không ngừng.
"Chủ tử." Giọng nói của Hắc Ưng vang lên ngoài cửa sổ.
Mộ Phi Chỉ quay đầy, nhàn nhạt nói: "Vào đi."
Soạt một tiếng, Hắc Ưng bay từ cửa sổ vào, quỳ một chân xuống sau lưng Mộ Phi Chỉ
"Bạch Tước quay lại, đập nước đúng là có vấn đề." Hắc Ưng nói "Ngân lượng bị tham ô nghiêm trọng, vậy nên đập không có nước.
"Điều tra." Giọng Mộ Phi Chỉ lạnh tới mức đông cứng tất cả: "Truyền lệnh cho Phúc Hải, bảo Đại Lý Tự đến Hải Thành, điều tra nhà Khương Đại Hải cho ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.