Giữa trưa, bọn người Thẩm Hành Vu liền dựng một lều trại nhỏ trong huyện thành, Khương Đại Hải tập trung đám người trong hố kia cùng một nơi, lại bắt đầu chuyển lương thực và dược liệu đến nơi này, trong khoảng thời gian ngắn, cũng tập trung không ít người. Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng ngồi ở trong lều phối dược, mấy viên binh sĩ ở bên ngoài dùng bình nấu dược. "Bệnh tình của những người đó thế nào?" Mộ Phi Chỉ ngồi đối diện với hai người, mở miệng hỏi. "Dịch chuột, không lạc quan lắm. Bằng không trấn này cũng không chỉ còn lại có từng này người." Thẩm Hành Vu thuần thục lấy dược liệu từ trong túi ra, lúc nhỏ đã luyện tập chuyện này, cho nên dưới tình huống này, dùng tay cũng có thể áng chừng phân lượng của dược. "Khi nào đi ra ngoài hãy dùng khăn lụa mỏng này." Mộ Phi Chỉ đưa một cái khăn lụa cho Thẩm Hành Vu, giải thích với nàng: "Thân thể nàng yếu đuối, đừng để bị nhiễm bệnh." "Phu quân, chàng đã quên, ta từ nhỏ ăn các loại cỏ mà lớn lên, một chút bệnh này không làm gì được ta." Thẩm Hành Vu cười với hắn, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền quay đầu hỏi Đỗ Trọng: "Sư thúc, ngươi thì sao?" "Ta đã từng ăn qua những thứ ghê tởm hơn rất nhiều." Đỗ Trọng âm hiểu cười khanh khách hai tiếng. "Phu quân, chàng giúp ta chuyển mấy cái sọt đi chỗ khác đi." Thẩm Hành Vu ôm một đống lớn thảo dược đứng dậy, kết quả lại bị mấy sọt thảo dược xung quanh vây lại bên trong, nàng đứng dậy bĩu bĩu môi với Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng xách hai cái sọt để qua một bên. Bởi vì vừa mới bắt đầu đóng quân, người còn chưa đủ dùng, cho nên lúc Thẩm Hành Vu ôm dược liệu ra ngoài không lâu, nàng liền chạy vào lôi kéo Mộ Phi Chỉ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Phu quân, người không đủ, chàng giúp ta rót đầy nước vào hai cái thùng này đi." Nghe thấy vậy, Mộ Phi Chỉ liền ngẩn người, hắn còn chưa từng làm qua những chuyện này, đại gia này từ nhỏ đến lớn đều có người hầu hạ, tuy rằng cũng gặp không ít gian khổ, nhưng sinh hoạt hàng ngày hắn chưa từng tự mình múc nước nhóm lửa. "Sao vậy? Giếng ở chỗ này, chàng đi đến đó xách qua đây là được, đúng rồi, cổ tay áo này phải xắn lên một chút." Thẩm Hành Vu đi tới dặn dò vài câu, sau đó còn tự mình xắn tay áo cho hắn, giống như nàng. Lúc Mộ Phi Chỉ xoay người, nàng lại lo lắng giữ chặt hắn: "Cách xa những người bệnh này một chút, chàng không phải là đại phu." Trong lòng nàng rất lo lắng, nàng và Đỗ Trọng, hai người không có việc gì, nhưng Mộ Phi Chỉ là người thường, tuy rằng người luyện võ có thể chất cao hơn người thường, nhưng dù sao cũng không phải là sắt đá. Cho nên, sau khi Mộ Phi Chỉ xách xong nước trở về, Thẩm Hành Vu thừa dịp thuốc đang sắc kéo Mộ Phi Chỉ vào bên trong trướng, Đỗ Trọng vừa mới đi ra ngoài, nên trong này chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hành Vu cầm chủy thủ cách dược liệu, sau đó bình tĩnh rạch một phát vào lòng bàn tay mình, một giọt máu rơi vào trong bát. Một loạt động tác này nhanh đến nỗi Mộ Phi Chỉ không kịp phản ứng, sau khi hắn nhìn thấy máu của Thẩm Hành Vu, đầu óc cũng bắt đầu cảm thấy trì độn, hắn nắm thật chặt tay kia của Thẩm Hành Vu, từ trên quần áo mình xé ra một mảnh vải băng bó cho nàng. "Phu quân, uống hết nó." Thẩm Hành Vu giữ chặt tay Mộ Phi Chỉ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mắt Mộ Phi Chỉ. Thấy Mộ Phi Chỉ không nói gì, giọng điệu của nàng chậm lại: "Nơi này quá nhiều bệnh, ta lo lắng chàng sẽ xảy ra chuyện, máu của ta có thể trị bệnh!" Mộ Phi Chỉ vẫn không động đậy. Thẩm Hành Vu nổi giận, một tay ấn chặt mạch trên tay kia của mình, một bên quát Mộ Phi Chỉ: "Mộ Phi Chỉ, chàng không uống, máu của ta sẽ lại chảy rồi." Lúc này Mộ Phi Chỉ nâng tay của nàng lên , nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay nàng, hắn hiểu rõ mạch trên người, một bên gắt gao đè lại vết thương để cho nó không chảy máu nữa, một bên nhẹ nhàng mút sạch máu còn vương trên lòng bàn tay nàng. Nhưng cho dù hắn làm gì, ánh mắt của hắn luôn thâm trầm nhìn Thẩm Hành Vu. "A Vu, đây là lần thứ hai nàng cho ta máu của nàng." Mộ Phi Chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu như nàng còn dám cắt nữa, đời này ta nhất định sẽ không đồng ý để nàng rời khỏi cung, nàng hiểu chưa?" Hắn im lặng nhìn Thẩm Hành Vu, chờ nàng gật đầu. "Lần thứ hai, vì sao ta lại không hề có chút ấn tượng nào?" Thẩm Hành Vu biết Mộ Phi Chỉ lại đang nói đến chuyện trước kia, nhưng vì sao, từ đầu đến cuối nàng không nhớ rõ nàng đã từng gặp qua Mộ Phi Chỉ, càng không nhớ rõ mình đã từng cho hắn máu, hôm nay nàng cũng bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp này, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo Mộ Phi Chỉ vào trong. "Một chút ấn tượng cũng không có?" Mộ Phi Chỉ thì thầm nói, trong mắt cũng tránh không được hiện lên một chút suy tính. "Vương hậu nương nương, Quỷ y ở bên ngoài đang tìm người." Đúng lúc này, một binh sĩ đứng ở bên ngoài doanh trướng, khom lưng nói với Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu lên tiếng, vừa muốn đi ra. Mộ Phi Chỉ liền giữ nàng lại, tự mình băng vết thương cho nàng. "Không cần băng, vừa rồi chàng đã ấn chặt mạch máu của ta." Thẩm Hành Vu vừa muốn xua tay, tay Mộ Phi Chỉ đã vươn ra, nhanh chóng băng bó xong, lúc này hắn mới kéo tay kia của nàng nói: "Ta ra ngoài cùng nàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]