Phục Hải mang người an bài chỗ ở cho Tần Chinh Viễn và Lý Mông, sau đó nói với hai người “Tứ Vương gia nghỉ ngơi trong này, có gì phân phó cung nhân là được.”
“Này, ngươi đừng đi.” Tần Chinh Viễn thấy Phúc Hải muốn ra ngoài thì lập tức giữ chặt hắn, thấp giọng hỏi: “Vị tổng quản này, rốt cuộc Vương thượng của các ngươi có để cho ta gặp Quỷ y hay không? Đừng có nhốt chúng ta ở trong này rồi ngày mai lại đuổi chúng ta đi.”
“Quyết định của Vương thượng, lão nô không thể phỏng đoán.” Phúc Hải mang vẻ mặt khó xử.
“Quỷ y đúng là đi vân du sao? Khuya hôm nay sẽ trở về sao?” Tần Chinh Viễn kéo Phúc Hải ngồi xuống líu ríu không ngừng, Phúc Hải vẫn luôn trả lời qua loa. Lý Mông vốn đứng thẳng sau lưng Tần Chinh Viễn đột nhiên giữ chặt hắn, sau đó nhìn xung quanh, thấy không có người thì móc vài tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, đưa vào trong tay Phúc Hải, vẻ mặt khẩn cầu: “Tổng quản, ngươi nhất định phải giúp chủ tử ta, chúng ta đường cùng rồi mới phải tới gặp Quỷ y, nếu không chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì?”
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Mặc dù Phúc Hải đẩy đi, nhưng mà ánh mắt đã bắt đầu biến hóa, nhất là khi Lý Mông lại bắt đầu lấy ngân phiếu ra.
“Công công, đây là phí hỏi đường của chúng ta, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết Quỷ y ở đâu là được rồi, nếu ngày mai Hoài Nam Vương không để cho chúng ta nhìn thì chúng ta cũng có biện pháp. Chuyện này không thể nào dây tới trên người ngươi.” Lý Mông vừa nói vừa nhét thêm ngân phiếu cho Phúc Hải.
Phúc Hải nhìn những tờ tiền giấy định mức lớn như vậy, đôi mắt cũng sắp trừng lớn, dù hắn không vươn tay ra nhận nhưng ánh mắt nóng bỏng có thể thấy được.
Tần Chinh Viễn thấy Phúc Hải không nhúc nhích thì đẩy người Lý Mông, Lý Mông thấy Phúc Hải đã động lòng thì nghĩ, khẩu vị của lão già này cũng thật lớn.
Lý Mông lại móc ra, tự mình đưa tới tay Phúc Hải, lại trấn an nói: “Tổng quản, dù sao ngày mai Vương hậu nương nương cũng đáp ứng cho chúng ta đi tìm Quỷ y, ngươi chỉ nói cho chúng ta biết địa phương mà thôi, nếu như ngày mai chúng ta gặp được Quỷ y thì đây là kiếm tiền rõ ràng, tổng quản tuổi không ít, về sau dưỡng lão còn cần dùng tới, không phải sao?”
Rốt cuộc Phúc Hải nén một chút cuối cùng, hắn run rẩy nhận đống ngân phiếu kia, cẩn thận nhìn xung quanh xác định không có ai mới cất tiền vào trong túi. Lại cẩn thận nhìn xung quanh, nói nhỏ với hai người: “Quỷ y ngụ ở hậu viện Thái y viện, mấy ngày hôm trước có người ám sát, sau đso Vương thượng lại để cho hắn về, nói là binh bất yếm trá!”
“Hậu viện thái y viện? Này, đó là nơi nào?” Tần Chinh Viễn có chút không rõ, Vương cung lớn như vậy, hắn làm sao biết Thái Y viện ở nơi nào, nhưng mà không đợi hắn hỏi xong, Phúc Hải đã cầm tiền đi mất.
Phúc Hải đi rồi, Tần Chinh Viễn giống như quả bóng bị xì hơi, ngồi quay quắt trên ghế, nói với Lý Mông vẫn đứng nhìn ra ngoài: “Lý Mông, mong là bạc này không uổng phí, lời của lão già kia có thể tin sao?”
Lý Mông cười lạnh một tiếng: “Một ngàn lượng bạc mua một thông tin rất giá trị, Vương gia không cần lo lắng.”
“Haiz, ta sợ bị Tam ca đoạt trước, nhỡ đầu hắn giết trở tay không kịp thì lần này chúng ta tốn công vô ích. Thôi, ta mặc kệ, dù sao ngươi nói đến Vương cung nhất định tìm được, ta vẫn nghe theo ngươi thôi!” Tần Chinh Viễn cầm ấm trà rót cho mình một chén, sau đó rót cho Lý Mông một chén.
“Đúng rồi, Lý Mông, ngươi nói xong, Vương hậu chúng ta nhìn thấy có phải là Thái tử phi không? Ta nhìn thấy rất giống, chỉ là tính cách không giống. Vương hậu tính tình dịu ngoan hơn rất nhiều, cũng làm rất nhiều, mặc dù Tam Vương tậu cũng làm nhiều! Nhưng mà không giống lúc trước.” Tần Chinh Viễn nói.
Lý Mông vẫn đứng ở vị trí cũ, mặc dù ánh mắt nhìn ngó ra ngoài cửa sổ nhưng hắn không bỏ qua một câu nói nào của Tần Chinh Viễn. Hắn trả lời chắc chắn: “Chắc chắn là Thái tử phi.”
“Nhưng không phải Tam ca đã nói Tam Vương tẩu hi sinh vì nước rồi sao, vì sao Tam vương tẩu lại trở thành Vương hậu Hoài Nam, điều này quá kinh hãi rồi.” Tần Chinh Viễn nghĩ tới ánh mắt Mộ Phi Chỉ nhìn nữ nhân kia, hắn biết, địa vị của nữ nhân kia trong lòng Mộ Phi Chỉ không bình thường.
“Chỉ sợ có mình thái tử phi biết rồi!” Lý Mông nhàn nhạt trả lời, ánh mắt u ám.
“Lý Mông, chuyện ngày hôm nay như vậy nhé, ta muốn nghỉ rồi, ngươi cũng nghỉ sớm đi.” Tần Chinh Viễn ngáp một cái, phất phất tay, đi tới giường. Lúc này, Lý Mông mới xoay người, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị.
...
Lại nói, Phúc Hải ôm một đống ngân phiếu trở về điện Thái Cực, mới vừa vào cửa điện đã nghe giọng nói Thẩm Hành Vu truyền tới: “Phúc Hải, ngươi đã trở lại sao?”
“Vâng, lão nô đã trở lại.” Phúc Hải không dám chậm trễ vị chủ tử này, lập tức khom lưng đi vào, sau đó quỳ xuống trước mặt hai vị chủ tử.
“Chuyện phân phó ngươi làm thế nào rồi?” Thẩm Hành Vu vừa cắn hạt dưa vừa nói.
“Dựa theo Vương hậu phân phó, lão nô đã truyền lời tới.” Phúc Hải gật đầu, sau đó lấy ngân phiếu ra.
“Nhìn xem, cũng được không ít tiền.” Mộ Phi Chỉ nhìn chồng ngân phiếu, mặt mũi tràn đầy sủng nịnh nhìn nữ nhân bên cạnh.
“Được rồi, ngươi không cần lấy ra, sau khi bắt được ngươi thì các ngươi phân bạc ra, coi như là bổng lộc.” Thẩm Hành Vu nhìn những ngân phiếu này, trong lòng có vài phần xác định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]