🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên đường trở về, Thẩm Hành Vu luôn nghĩ về câu nói người kia có mùi đàn hương của Đỗ Trọng, nàng không thể nghĩ ra, phấn và đàn hương có liên quan gì đến nhau, nếu nói đây là mùi của loại phấn ấy, có lẽ chỉ ở nơi trăng hoa mới có mà thôi, nhưng đàn hương này dùng để tĩnh tâm, rất nhiều nơi dùng, chứng cứ ít như vậy, phải đến nơi nào để tìm đây?"
"Vương hậu nương nương? Vương thượng đang nổi giận bên trong, đồ vật đều đập hết xuống đất rồi!" Phúc Hải nôn nóng đứng ngoài điện Thái Cực, vừa thấy bóng dáng của Thẩm Hành Vu, lập tức chạy lại, vẻ mặt sốt ruột chỉ vào đại điện, giọng nói đứt quãng, xem ra việc không hề nhỏ.
"Ai trêu chọc hắn hả?" Thẩm Hành Vu biết tính tình Mộ Phi Chỉ đôi khi không tốt, nhưng chuyện ném đồ đạc như vậy rất ít gặp.
"Ai da, nương nương..., mấu chốt là không ai trêu chọc! Vương thượng luôn khoan dung với người, người mau vào xem đi!" Phúc Hải cảm thấy đau cả đầu, vị chủ nhân bên trong kia nổi giận đến nỗi muốn phá tất cả, nào có ai dám đi vào tìm chết!
"Thạch Lưu, Hoa Dung, các ngươi ở bên ngoài canh trừng, ta vào xem một chút!" Thẩm Hành Vu còn đang nghi ngờ, nhưng cũng suy nghĩ lại, mấy ngày nay, Mộ Phi Chỉ rất nghiêm khắc với nàng, có phải hôm nay về không thấy nàng nên nổi giận? Suy nghĩ đến khả năng này, bước chân của nàng nhanh hơn rất nhiều, cuối cùng nâng váy chạy vào đại điện.
Bầu không khí trong đại điện còn lạnh lẽo hơn bên ngoài, nô tỳ trong đại điện đều quỳ cả xuống đất, ai cũng run rẩy.
"Ầm" một tiếng, Thẩm Hành Vu còn chưa đi vào bên trong lại vang lên tiếng đổ vỡ, nghe âm thanh này, chắc là đỗ sứ rơi xuống mặt đất bị vỡ nát. Nàng thở dài, đẩy cửa nội điện ra trong lúc cả đám cung nhân đang nín thở.
"Sáng sớm mà chàng nổi giận gì vậy?" Đóng cửa lại, nàng đứng yên tĩnh một chỗ, miệng vẫn mỉm cười, hoàn toàn coi như không thấy sự hỗn loạn trong phòng, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Mộ Phi Chỉ dựa vào cột, đưa lưng về phía Thẩm Hành Vu, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Hành Vu, bóng lưng hắn cứng ngắc lại. Sau khi đứng lặng thật lâu, hắn mới xoay ngươi, khuôn mặt tươi tắn kia dễ dàng đi vào tim hắn. lequyydonn
"Nàng đi đâu vậy?" Mộ Phi Chỉ đỏ mắt, như mãnh thú đang bị thương: "Ta phái người đi tìm nàng, kết quả là không tìm được."
"Chàng nghĩ ta sẽ đi đâu? Rời xa chàng sao?" Thẩm Hành Vu đi từng bước một tới trước mặt Mộ Phi Chỉ, vươn tay xoa mặt hắn, làn da chạm vào nhau, cảm giác ấm áp lại về với hắn.
"A Vu, ta đã nổi điên rồi!" Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu vào ngực ôm chặt như tìm thấy một bảo vật đã mất từ lâu, trái tim hắn đập mạnh, giọng nói vẫn run run: "Ta về không nhìn thấy nàng, đám người hầu lại không ai biết, ta không dám lại gióng trống khua chiêng đi tìm nàng, sợ nàng có áp lực, nhưng ta lại sợ, sợ nàng đột nhiên bỏ đi."
Giọng nói đau thương của hắn khiến Thẩm Hành Vu nghe xong rất khó chịu, nàng ôm hắn, dùng giọng nói trêu đùa để trả lời: "Ta có thể đi đâu nào? Trái phải đều là địa bàn của chàng, chàng bảo ta có thể đi đâu?"
"Ta sợ Tần Huyền Qua đến kinh đô, sợ nàng theo hắn về Hoài Bắc, sợ mất nàng." Mộ Phi Chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng ngay khi hắn nói xong, Thẩm Hành Vu ngẩng đầu lên, tạo khoảng cách giữa hai người, nhói mày nhìn Mộ Phi Chỉ nói: "Chàng lại điều tra ta?"
Mộ Phi Chỉ nhìn nàng không nói gì.
"Tần Huyền Qua đã đến kinh đô phải không? Chuyện này chàng đã sớm biết, cho nên chàng không dám để cho ta xem kia phương thuốc kia, cũng không muốn để cho ta biết được, thậm chí mỗi ngày đều căng thẳng, sợ ta đi mất. Mộ Phi Chỉ, chàng không tin tưởng ta như vậy sao? Chàng nghĩ ta là ai hả? Người lẳng lơ? Thích chơi đùa với nam nhân?" Khi tên Tần Huyền Qua xuất hiện trong đầu Thẩm Hành Vu, nàng suy nghĩ lại mấy chuyện gần đây thật cẩn thận.
"Đúng, Tần Huyền Qua đã đến kinh đô, ta gạt nàng, canh giữ nàng vì không muốn nàng quay về, nàng không biết ham muốn chiếm hữu có ta mạnh thế nào đâu, bất cứ cái gì uy hiếp địa vĩ của ta trong lòng nàng đều phải bỏ." Mộ Phi Chỉ bình tĩnh đáp, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Hành Vu, nói ra những lo lắng trong lòng.
"Thật ngốc." Thẩm Hành Vu than một câu, nàng cầm tay Mộ Phi Chỉ, sau đó áp vào mặt mình, ngẩng đầu nói với hắn: "Giữ ta và hắn chỉ có hai năm quan hệ phu thê trên danh nghĩa, nhưng với chàng? Ta có thể cho chàng tất cả, chàng thấy Tần Huyền Qua lấy tư cách gì mà so với chàng?"
"Nương tử, vi phu rõ rồi!" Ánh mắt Mộ Phi Chỉ dần hiện lên ý cười, có được đáp án của nàng, hắn nghĩ, trò cười này cũng nên kết thúc rồi. leqquyddonn
"Phu quân, chàng hiểu là tốt rồi." Thẩm Hành Vu dựa vào lòng hắn cười, nghiêng đầu nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, tặc lưỡi nói: "Chỉ một lần này thôi, lần sau đừng dùng trò này để xem ta có yêu chàng không."
"Hỏi lần cuối thôi, nàng yêu ta sao?" Mộ Phi Chỉ kéo lại suy nghĩ của nàng, hai người đối diện nhau.
"Yêu." Thẩm Hành Vu vươn tay ôm cổ hắn, đặt môi lên môi hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.