“Phu quân, có người khi dễ ta.” Giọng nói mềm dẻo vang lên, khiến Mộ Phi Chỉ dừng bước lại, nhìn khuôn mặt tươi cười, hắn rất tự nhiên đi qua kéo nàng lên khỏi ghế đá, sau đó trách cứ Hoa Dung đứng đằng sau: “Lần sau mang cái đệm cho chủ tử các ngươi.” Nói xong cũng như nhiều lần trước, kéo Thẩm Hành Vu vào trong ngực mình ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, xoa xoa cười nói: “Ai khi dễ nàng?”
Thẩm Hành Vu sờ con chó trắng nhỏ trong ngực, trừng mắt với Quý Tồn: “Đạp chó của ta, còn nói ta quan báo tư thù.”
“Sao lại là quan báo tư thù hả?” Mộ Phi Chỉ thấp giọng hỏi, hắn không liếc qua nhìn Quý Tôn giống như không hề nhìn thấy.
Thẩm Hành Vu đưa Cầu Cầu cho Hoa Dung ôm, sau đó không để ý là có người đang nhìn, nàng ôm cổ Mộ Phi Chỉ nói: “Phu quân, Quý tiểu thư muốn ta cầu tình giúp tiểu muội nàng, ta nói ta không thể làm, sau đó người ta nói ta quan báo tư thù.”
“Ngươi...” Quý Tồn thật không ngờ Thẩm Hành Vu còn có một mặt như vậy, đây quả thực là không cho nàng chút mặt mũi nào.
“Hôm nay ăn sáng chưa?” Mộ Phi Chỉ cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Hành Vu, mà đổi chủ đề hỏi Thẩm Hành Vu đã ăn sáng chưa?
Thẩm Hành Vu lắc đầu, dứt khoát dựa vào vai Mộ Phi Chỉ, tựa đầu ghé vào trong ngực hắn, tuyệt đối không muốn nhìn Quý Tồn.
“Quý tiểu thư, con chó này rất được chiều vuộng, ngay cả ta cũng không dám đạp một cái, lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-danh-gia-cua-cuong-de/564471/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.