Cuối cùng, thôn trưởng bị lăng trì thật, nhưng chỉ mới dùng có mười mấy nhát đao róc xương lột thịt ông ta đã chịu không nổi, buộc phải mở miệng trả lời câu hỏi của Mộ Phi Chỉ. Lúc Mộ Phi Chỉ kêu người lấy đồ trong miệng ông ta ra (nhét vào để đề phòng ông ta cắn lưỡi tự sát),miệng của ông ta có thể nói được một cách rõ ràng: “Là hữu thừa tướng, hữu thừa tướng bắt một nhà của tiểu nhân từ già đến trẻ, không biết bị giam cầm ở nơi nào. Vì để bảo vệ tính mạng của cả gia đình, tiểu nhân buộc lòng phải nghe lệnh. Vương thượng, tiểu nhân xin chịu phạt nhưng xin ngài hãy cứu gia đình tiểu nhân.” Lời nói đứt quãng, vừa dứt lời máu tươi chảy ra từ miệng ông ta.
Bạch Tước đi lên thăm dò hơi thở của ông ta, sau đó đột nhiên rút ra một chủy thủ, đâm trực tiếp vào trái tim của ông ta. Có giả chết hay không, chỉ có tự mình ra tay mới đảm bảo. Nếu đã bước vào Thiên cơ lâu, cho dù là người chết cũng không được truyền một chút tin tức gì ra ngoài. Sau khi làm xong mọi chuyện, Bạch Tước mới vỗ vỗ tay của mình, rồi xoa xoa, làm xong mới nói với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, mọi chuyện đã xong.”
“Bạch Tước, ngươi làm việc càng ngày càng chu đáo chặt chẽ.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu đứng dậy, đánh giá Bạch Tước một câu.
Bạch Tước đi ở phía sau cười: “Nếu không phải lo lắng cho vương hậu, chỉ sợ ta còn có thể làm nhiều chuyện tàn nhẫn hơn. Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-danh-gia-cua-cuong-de/564456/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.