Thẩm Hành Vu đi ra khỏi phòng, trong sân đã tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, thi thể các tử sĩ nằm trong sân, máu đỏ chảy ra từ trong miệng bọn họ.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi, Thẩm Hành Vu bước qua những thi thể kia đi tới phòng Đỗ Trọng ở đối diện. Gian phòng của Đỗ Trọng rõ ràng chính là mục tiêu bắn của những tử sĩ kia, trên cửa sổ đầy mũi tên. Mở cửa phòng, trên mặt đất, mặt bàn mặt ghế đều là mũi tên.
“Sư thúc, thúc đang ở đâu? Còn sống thì thốt lên một tiếng đi.” Thẩm Hành Vu trực tiếp đi tới trường, đến gần xem xét, chăn và gối trên giường biến mất không thấy đâu. Trong lòng nàng hiểu rõ, vướn tay gõ và hô với ván giường.
Một lúc sau, phía dưới mới truyền tới một tiếng cười ha ha, ván giường bị mở ra, Đỗ Trọng bò từ trong ra, ghét bỏ vỗ vỗ lên người mình, không vui nói: “Cái ám thất này không biết đã bao lâu không sử dụng, cả phòng đầy mùi nấm mốc. Ta thật sự nghi ngờ, có phải người trong Quân cơ quanh cũng không biết trong này có ám thất không.”
Thẩm Hành Vu được hắn nhắc nhở mới phản ứng được, vừa rồi nàng vẫn bị Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực, chóp mũi đều là hương vị của Mộ Phi Chỉ, nếu quả thật giống như Đỗ Trọng nói, cơ quan không nhạy, bên trong lại ẩm mốc, sợ rằng ám thất này chưa được dùng tới, Quân cơ doanh này cũng có chút thú vị.
Đỗ Trọng leo ra, áo choàng màu đỏ sậm bị dính rất nhiều bụi bặm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-hau-danh-gia-cua-cuong-de/564442/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.