Bữa tối ăn xong, Lục Quân Hạo và Lâm Thiên Tú đến phòng khách ngồi ăn trái cây, lúc này lão Trần quay trở lại, nói với Lâm Thiên Tú rằng chuyện cậu nói ông ta làm là chọn mấy cậu nhóc giúp việc đã xong rồi, chỉ đợi cậu chọn người. Lâm Thiên Tú dặn, “Để ngày mai rồi gặp, tôi sẽ đích thân chọn.” Lão Trần cung kính mà cúi đầu đáp lại một câu, lúc ông ta chuẩn bị đi ra ngoài lại bị Lục Quân Hạo gọi ngược trở lại, hắn nói: “Lão Trần, ông ngày mai sắp xếp lại các khoản mục của các cửa hàng bách hoá cũng như trung tâm thương mại của tôi bên ngoài, sau này những cửa hàng hay mọi chuyện ở trong nhà, đều do Thiên Tú quản lý.” Sắc mặt lão Trần hơi khẽ chuyển, ông ta hơi kinh ngạc còn muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lục Quân Hạo, câu vừa đến cổ họng liền nghẹn lại, rồi nuốt ngược trở vào, chỉ đành cúi đầu, “Vâng, cậu chủ.” Đám người hầu lui dần xuống, lúc này Lâm Thiên Tú mới nhìn Lục Quân Hạo, nụ cười lộ ra hơi nhàn nhạt, “Nhiều cửa hàng, rồi bao nhiêu trung tâm như vậy, đều cho tôi quản lý sao? Anh không sợ tôi làm hư đường hư bột hết sao?” Lục Quân Hạo đứng dậy, nhắc nhở Lâm Thiên Tú về phòng lớn. Chuyện kia hơi dừng lại một chút, về đến phòng rồi, hắn mới cởi áo ngoài, lại nói tiếp: “Sợ cái gì? Tôi có gì phải sợ.” Lại qua một lát, giống như lo Lâm Thiên Tú sẽ nản mà bỏ cuộc, hắn bồi thêm một câu: “Tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền thôi.” Ồ! Đây có nghĩa là dù cậu có làm đến phá sản, thì hắn cũng sẵn sang bỏ tiền ra bù vào cho cậu, bởi vì hắn rất nhiều tiền đấy! Ý cười của Lâm Thiên Tú dần đậm lên, cậu tới bàn ngồi xuống, chống cằm mà nhìn Lục Quân Hạo, cậu đương nhiên biết hắn nhiều tiền. Kiếp trước khi mà Lục Quân Hạo lên nắm quyền Lục thị, bởi vì trước đó Lục Quân Hàm ba hắn điều hành cả một tập đoàn nhưng chưa bao giờ để tâm đến công việc một cách nghiêm túc. Kết quả là phần lớn các chuỗi công ty ở Nhạc Thành bị phá sản, nợ tiền ngân hàng không ít. Khiến cho một Lục thị lớn mạnh gần như sắp rỗng tuếch, lụi bại trong gang tấc. Mà lúc đó, tại phía bắc nước M, một tập đoàn khác cũng tranh mối làm ăn của Lục thị, thậm chí mua chuộc cả mấy chi nhánh của Lục thị ở nước M. Lúc đó, chính là nhờ Lục Quân Hạo ra tay chấn chỉnh lại đám người điều hành mấy chi nhánh của Lục thị ở nước M kia, sau hắn còn đích thân thanh toán hết nợ của mấy công ty của Lục thị trong Nhạc Thành nên Lục thị mới cầm cự vượt qua khó khăn. Khi đó, Lâm Thiên Tú chỉ ru rú ở biệt thự, cái chuyện gì cũng chẳng biết, chỉ biết Lục Quân Hạo mang theo mấy cái vali lớn là tiền mặt, sau đó lại vì tiền thanh toán nợ vẫn còn nên đâu có dám khinh suất. Sau đó nữa hắn liền nửa tháng trời làm việc không ngừng không nghỉ chỉ để khá hơn một chút. Giúp đỡ trèo chống vực dậy từng công ty một, mà cũng từ đó, bao nhiêu người vì cảm kích Lục Nhị thiếu, mấy cái công ty nhỏ được hắn giúp đỡ liền thề sẽ ủng hộ Lục Quân Hạo. Nhưng không ngờ mấy cái tin đồn này liền đẩy danh tiếng của Lục Quân Hạo lên tận mây xanh. Ngay cả cái danh máu lạnh cũng truyền ra. Dù vậy phần lớn người trong tập đoàn đều ủng hộ hắn làm người thừa kế. Ở Nhạc Thành, hình như chỉ nghe cái danh máu lạnh tàn khốc hơn của Lục Quân Hạo, thì mọi người chỉ tránh hắn càng xa càng tốt. Đám người trong xã hội chỉ biết thấy hắn lãnh khốc vô tình, nhưng mà đâu có biết lúc hắn tự mình vung tiền của mình ra mới cứu cả tập đoàn lớn như vậy, vất vả bao lâu mới ổn định lại được. Chuyện đời trước nảy sinh trong đầu Lâm Thiên Tú liên miên như hồ nước. Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, thấy bao nhiêu là kích động trong lòng, liền không nhịn được mà khách khí nói: “Lục Quân Hạo, anh tin tưởng mà giao hết cho tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.” Lục Quân Hạo ngừng lại một chút, lo cậu sẽ bị mất mặt bởi lời nói dối kia, liền trấn an, “không có thất vọng đâu.” Sau đó hắn đi đến phòng tắm rửa mặt một chút, một lát sau đi vào, Lâm Thiên Tú mới đi rửa mặt sau. Đợi lúc cậu ra ngoài thì đã thấy Lục Quân Hạo đã trải xong đệm ga trên giường lớn. Hơn nửa người dựa vào cái gối to để đọc văn kiện. Thấy Lâm Thiên Tú ra, Lục Quân Hạo liền đặt văn kiện qua một bên, vỗ vào bên kia: “Điều hoà trong phòng hơi lạnh, em qua đây nằm cạnh tôi.” Đúng là trong phòng có điều hoà, nhưng cảm giác lạnh thì vẫn có chút ít. Lâm Thiên Tú dù biết là vậy nhưng cậu cũng vờ như không biết mà chẳng phản bác nửa câu, thuận thế leo qua người hắn mà nằm vào bên trong phía trái của hắn. Chờ lúc kéo mền đắp mới cảm thấy thật là ấm áp nha, lại còn có chút mùi thơm dịu nhẹ dễ chịu nữa. Lâm Thiên Tú giương mắt mà nhìn người đàn ông đang im lặng kia, cậu nhấp môi rồi nhoẻn cười. Chăn mền bên trong đều ấm như vậy, chính là do Lục Thiên Hạo đắp qua, ủ ấm mới đắp sang cho cậu, hắn thật sự rất có tâm. Ở chung mới có vài ngày ít ỏi, cậu phát hiện, có đôi lúc người đàn ông này chỉ thích yên tĩnh làm việc, cái miệng của hắn sẽ không nói gì nếu người khác không hỏi. Hắn thật sự rất ngốc! Lâm Thiên Tú đắp kín mền ấm áp kia, lại không kìm được mà nhích lại gần hắn, đến lúc người sát người, cậu dán cả vào trong lồng ngực của người kia, gối lên cánh tay hữu lực của hắn, rồi mới an phận nằm ngủ. Lục Quân Hạo ôm người trong lòng mà sưởi ấm, vừa có vui sướng, còn vừa có chút bất đắc dĩ. Đưa tay tắt đi cái đèn ngủ, sau đó ôm chặt Lâm Thiên Tú, nói: “Ngủ đi, từ mai tôi làm ấm giường cho em.” Lâm Thiên Tú gật đầu, xong lại lắc đầu, “Không có ngủ sớm đâu.” Cậu được hắn ôm đến ấm áp vô cùng, thoải mái nói: “Cảm ơn anh làm ấm giường cho tôi nha, nhưng mà tôi còn một chuyện muốn nói.” “Là chuyện gì?” Em nói xem. “Thì là cái cô gái bên nhà họ Lâm tên là Thuý Vi đó, anh chưa cho tôi biết nên lợi dụng cô ta như thế nào mà?” Sáng nay, Lục Quân Hạo có nói sơ qua, nhưng cậu sớm đã quên rồi, ai mà nhớ được gì, nên cái chuyện về cô gái kia, cậu cũng chẳng nhớ vậy. Lục Quân Hạo cúi đầu, cằm hắn chạm vào đỉnh đầu cậu: “Em thì suy nghĩ như thế nào?” Lâm Thiên Tú nghĩ nghĩ liền nói: “Thì dùng cách ly gián đó. Chính là nói ra thân phận của Thuý Vi kia là do Lâm Kính Thiên cài vào bên cạnh Lâm Kính Viên. Đến lúc đó sẽ không thù mà tự đánh.” Lục Quân Hạo lắc đầu, “Không có ổn, nếu kế hoạch như em nói, thì cùng lắm chỉ làm bọn họ bất hoà chút thôi.” “Vậy sao bây giờ?” “Chờ thôi.” Lục Quân Hạo nói: “Chờ Lâm Kính Tập chầu trời, em hãy tự nhiên vạch trần thân phận của cô ả Thuý Vi kia. Còn lại Lâm Kính Viên và vợ ông ta sẽ tự tra xét.” Hắn ngừng một chút lại nói: “Nhiều khi con người mà, người mà cam tâm tin tưởng, sẽ tìm được chân lý muốn tìm.” “Nhưng nếu Lâm Kính Tập vẫn qua khỏi?” Lâm Thiên Tú hơi lo mà nói: “Hắn không có dễ chết vậy đâu. Lâm gia đã đưa hắn lên hẳn bệnh viện nổi tiếng rồi, chắc may có hy vọng khỏi.” Lục Quân Hạo nhìn cậu dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, hắn thanh âm vừa lạnh, vừa khẳng định làm người ta có chút nổi da gà: “Yên tâm, ba ngày sau, hắn sẽ không còn cơ hội thấy mặt trời nữa.” Lục Quân Hạo nói vậy là có căn cứ, bản thân hắn là một tay súng rất cừ, trước đây lăn lộn ở nước M, hắn đương nhiên hiểu không ít về thế giới ngầm, đụng độ cũng chẳng ít, nên khi ra tay với Lâm Kính Tập, hắn muốn tên kia chết, tên kia liền chết, chỉ là trúng đạn vào vai, vào tay thật ra cũng không nghiêm trọng, nhưng cái của quý của Lâm Kính Tập lại không thoát được một kiếp, vậy nên thần tiên có muốn cứu cũng là vô phương. …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]