Lão Trần được chú Từ gọi đến ngay sau đó, vừa thấy Lâm Thiên Tú liền cúi đầu cung kính, “Cậu Lâm, cậu cho gọi tôi tới là chuyện gì cần phân phó?” Ông ta hành lễ với Lâm Thiên Tú, trên mặt như chẳng có chút lỗi nào, nhưng bộ dạng rõ là qua loa lấy lệ.
Lâm Thiên Tú cũng không có giận, tựa tiếu phi tiếu, một bộ nhàn nhã mà ngồi xuống chiếc ghế chú Từ ở bên kia mang tới, nhàn nhạt mở miệng: “Lão Trần, ở biệt thự này, kẻ hầu hạ, lại dám mở miệng ngông cuồng nói xấu chủ nhân sau lưng, thì không biết quy củ ở đây là thế nào?”
Lão Trần sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua Từ Yến còn đang khom người dưới đất, thử dò xét, “Cậu Lâm…”
“Nếu trong cái nhà này chưa có quy củ, vậy thì để tôi đặt ra quy củ.” Lâm Thiên Tú giơ tay ngắt lời ông ta, mắt phượng của cậu hơi hạ xuống, tự nhiên mà nhìn lão Trần, “Thân là người hầu, thân phận thấp kém không đáng nói, vậy lại dám ngông cuồng trực tiếp nói xấu chủ nhân sau lưng, nên vả miệng 20 mươi cái. Sau đó đuổi khỏi biệt thự. Những người a dua theo, chỉ là lỡ miệng, mang đến ngoài trang viên làm việc nặng, không được bước vào biệt thự nửa bước, còn người khơi màn này, ông phạt cô ta xong, liền đuổi đi thôi.”
Sắc mặt lão Trần cứng đờ, chần chừ nói: “Chuyện này…cậu Lâm, hay là chờ cậu chủ về rồi định đoạt…”
“Lão Trần, ông cảm thấy là Lục thiếu không có ở đây, nên ngay cả quyền xử lý người hầu, Lâm Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tron-doi/906663/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.