Trans: Dii
Trình Khanh Khanh không biết gì về việc Bạch tiên sinh giáo huấn Mặc Lan Hinh, sau một đêm ngủ ngon, cô vẫn vui vẻ đi làm vào ngày hôm sau.
Chỉ là hôm nay cô ấy vừa đến trường quay thì nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ. “Alo? Cho hỏi ai vậy?”
“Là tôi, Khanh Khanh.”
Trình Khanh Khanh nhíu mày, nhất thời không nghe ra là ai: “Tôi là La Huân, là Tuệ Nhiễm nói với tôi số điện thoại của cô.”
Trình Khanh Khanh ngạc nhiên, “ La Huân?!!!” Chỉ là rất nhanh nhận ra sự kinh ngạc của bản thân này hơi quá đáng, thế là vội vàng cười nói: “ Thì ra là bạn cũ!” Nghĩ tới thành tựu bây giờ của anh thì Trình Khanh Khanh cũng vui vẻ thay cho anh, “ Bây giờ cậu cũng đâu phải người thường đâu, thành người siêu bận rộn rồi.”
La Huân ở đầu bên kia điện thoại cười đắc ý, “Quá khen rồi.” Tạm dừng rồi nói: “Nghe Tuệ Nhiễm nói bây giờ cậu là thợ chụp ảnh à?”
Trình Khanh Khanh xấu hổ toát mồ hôi, “Không có đâu, một nửa nhiếp ảnh gia.”
“Vậy là cậu khiêm tốn quá rồi. Hôm nay mình gọi điện thoại tìm cậu là hy vọng cậu có thể giúp mình một việc.”
“Cái gì?”
Hoá ra công ty của La Huân muốn muốn chụp vài tấm ảnh quảng cáo, nghe Tuệ Nhiễm nói cô là nhiếp ảnh gia, là sự chiếu cố giữa bạn học cũ cũng là chiếu cố công việc của cô.
“Được chứ, nhưng mà mình không phải chủ của sudio, cậu có thể tới đây nói chuyện với chủ sudio của chúng tôi.”
“Được, nhưng mà, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tan-xuong/422056/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.