Chương trước
Chương sau
Edit: Haan
Trên tay anh còn cầm điện thoại, giờ phút này liền ôn nhu nói với cô: “Em có thấy hoa Ngọc Lan không?” Vừa nói chuyện vừa cất bước dài đi tới. 
Cô nhìn anh dần dần tới gần, ngây ngốc gật đầu, “Thấy, rất đẹp.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã đi tới trước mặt cô, mà cuối cùng cô cũng không chịu nổi sự đánh thẳng vào như vậy, nhào mạnh vào ngực anh, cô hung hăng hít lấy hơi thở trên người anh, để xác nhận anh thật sự ở trước mặt cô, cô sợ anh đang đứng trước mặt chỉ là một ảo giác của cô. 
Sau một hồi lâu cô mới tìm thấy được âm thanh của mình, “Sao anh lại đến đây?”
Cánh tay dài của anh gắt gao vòng quanh cô, nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, nghe vậy liền ôn nhu giải thích: “Sau khi em rời đi, anh rất nhớ em, làm chuyện gì cũng không làm tốt, cả người đều trở nên giống như một khúc gỗ. 
Anh nghĩ đến buổi tối phải ngủ một mình, nghĩ đến bên cạnh không có thân thể mềm mại của em anh liền cảm thấy cả người khó chịu. Anh không khống chế được hai chân của mình, không khống chế được chúng nó đến tìm em.”
Nói xong câu đó, giống như sợ cô sẽ trách anh, anh vội vàng khẩn trương bổ sung, “Coi như anh đến đây thư giãn một chút đi, anh sẽ không quấy rầy công việc của em!”
Trình Khanh Khanh làm sao có thể trách anh đây, cô cao hứng còn không kịp! 
“Chỉ là em phải làm việc, sợ không thể cùng thư giãn với anh.” 
Nghe được trong giọng nói của cô cũng không có ý trách cứ, Bạch tiên sinh trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Không sao cả.”
Bên này tuy rằng hẻo lánh không có người, nhưng ôm như vậy tóm lại cũng không tốt lắm, Bạch tiên sinh liền nói: “Được rồi, nơi này gió lạnh, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Trình Khanh Khanh gật đầu, lúc này mới rời khỏi người anh. Từ sân sau trở lại phòng phải đi qua một hành lang gấp khúc cổ kính, hành lang này xây trên một cái hồ, vô cùng xinh đẹp thanh u tao nhã. 
Hai người từ hành lang gấp khúc đi qua, đã thấy một người đứng gần phòng, người nọ khoác một chiếc áo lông vừa dày vừa nặng, đang tựa vào hành lang hút thuốc. 
Đỉnh đầu cô ta vừa vặn treo một chiếc đèn lồng nhỏ, ánh đèn le lói chiếu xuống, làm cho khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô ta cũng nhiễm một chút đỏ ửng. 
Trình Khanh Khanh nhìn thấy người này, lập tức nhướng mày, bất quá vẫn khách khí chào hỏi với cô ta, “Mục tiểu thư.”
Mục Lan Hinh híp hai mắt liếc nhìn cô, nhưng chỉ là nhàn nhạt liếc một cái, chuồn chuồn lướt nước một chút liền dời đi, nhẹ nhàng gập đầu, “Xin chào.” Xem như đáp lại cô, sau đó ánh mắt rơi vào người Bạch Duyên Đình, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười điềm đạm, “Bạch tiên sinh!”
“Ừm.” Bạch Duyên Đình hơi gật đầu, cũng không nhiều lời với cô ta, một tay ôm eo Trình Khanh Khanh, tiến vào trong phòng. 
Trở lại phòng, Trình Khanh Khanh mới nói: “Anh quen Mục Lan Hinh kia à?”
Bạch Duyên Đình vừa cởi áo khoác ném lên giường vừa nói: “Coi như quen biết.”
“Cái gì gọi là coi như quen biết?” 
Bạch Duyên Đình phản đối, “Cô ấy là nghệ sĩ dưới tay Ký Châu.” 
Trình Khanh Khanh ngược lại lắp bắp kinh hãi, “Nói như vậy, anh Ký Châu là ông chủ của giải trí Cường Thịnh?”
Bạch Duyên Đình vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, “Em mới biết sao?”
“…” Tha thứ cho cô đối với giới giải trí cũng không có hứng thú, hơn nữa mấy năm nay trở thành người điên coi như là ngắt kết nối với xã hội, quan hệ với Tưởng gia cũng gần đây mới gần gũi hơn, cô chỉ biết Tưởng gia ở Ký thị xem như là nhà giàu có, chỉ là không biết Tưởng gia làm công việc gì. 
Bạch Duyên Đình cũng không cùng cô tiếp tục đề tài này, ngoan ngoãn gấp quần áo. Trình Khanh Khanh nhìn động tác anh khẽ khom người gấp quần áo, nghĩ đến vừa rồi mình ở trong phòng còn nghĩ đến anh, trong nháy mắt anh liền đến trước mặt. 
Vốn gian phòng cô cảm thấy vừa lớn vừa trống trải đột nhiên trở nên ấm áp phong phú, những chuyện làm cho cô phiền não tựa như đột nhiên tan thành mây khói. 
Cô nhịn không được nhào tới ôm lấy anh từ phía sau, dán mặt lên lưng anh, cũng không nói lời nào, cứ ôm như vậy. 
Bạch tiên sinh lại ngẩn người, “Làm sao vậy?”
“Không có gì! Chỉ là muốn ôm anh như vậy.”
“ …“ Bạch tiên sinh bật cười, “Được, dù sao anh cũng là đồ chơi của em, em muốn ôm thế nào, giày vò thế nào cũng được.”
Trình Khanh Khanh bĩu môi, “Mới không phải đâu!”
Bạch tiên sinh cười, không phản bác cô. 
Bởi vì buổi sáng có quay chụp, Trình Khanh Khanh sáng sớm đã thức dậy, Bạch tiên sinh nói anh muốn đi xem cảnh buổi sáng, cũng dậy sớm, hai người cùng nhau từ trong phòng đi ra, vừa vặn đụng phải đám người Andy, Andy liền kinh ngạc nói: “Ồ, Bạch tiên sinh, anh đến từ khi nào vậy?”
Bạch Duyên Đình cười cười, “Hôm qua tôi đến, đã trễ nên không nói cho mọi người biết.”
“À…“ Andy ý vị thâm trường cười, lại nhìn thoáng qua Trình Khanh Khanh, “Lo lắng Bạch phu nhân một mình đi xa sao? Cho nên cố ý đi theo?”
Trình Khanh Khanh bị ánh mắt trêu chọc của Andy nhìn cho không được tự nhiên, vội vàng giải thích, “Không có không có, anh ấy là thừa dịp nghỉ phép chuẩn bị đến đây thả lỏng một chút.”
Bạch Duyên Đình lại e sợ thiên hạ không loạn bổ sung một câu, “Kỳ thật cũng là lo lắng cho cô ấy, đến đây xem một chút.”
Trình Khanh Khanh: “…“ Sao cô có cảm giác cô giống như một đứa trẻ, đi ra ngoài làm việc anh cũng không yên tâm. 
Andy lại cười càng vui vẻ, giễu cợt vài câu, Trình Khanh Khanh thật sự không chịu nổi, âm thầm trừng mắt nhìn Bạch tiên sinh một cái. 
Bên này rất nhiều người đều quen biết Bạch Duyên Đình, nhìn thấy anh đến cũng đều nhường chỗ cho anh, Bạch Duyên Đình chỉ phụ trách đưa cô đến đây, đưa người xong phải đi thưởng thức cảnh đẹp thả lỏng tâm tình, liền cự tuyệt ý tốt của mọi người. 
Trình Khanh Khanh bởi vì muốn chuẩn bị dụng cụ quay chụp, ngược lại không có tinh lực chú ý đến anh, đợi đến lúc rảnh rỗi quay đầu nhìn lại, anh đã rời đi, Trình Khanh Khanh cũng không thèm để ý, vẫn như cũ nghiêm túc làm việc, trong lòng ngược lại hy vọng anh có thể thả lỏng thật tốt một chút.
Chụp xong bộ ảnh này, vừa quay đầu nhìn thấy Bạch tiên sinh đang đứng bên cạnh đám người nhìn về phía này, thấy bọn họ bận rộn xong, anh liền cúi đầu thì thầm vài câu với Vương Tử Dương bên cạnh (cũng không biết anh ấy đến từ khi nào),Vương Tử Dương liền mang từ trong xe theo một thùng cà phê nóng đi ra phát cho mỗi nhân viên ở đây một ly, mọi người đều biết đây là ý tốt của Bạch tiên sinh, vội vàng cảm ơn anh.
Bạch Duyên Đình lại xua tay với mọi người, “Không sao, vợ tôi ở đây còn trông cậy vào mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
Chuyện Trình Khanh Khanh là Bạch phu nhân trong chốc lát cũng truyền đi khắp nơi, mọi người nhao nhao nịnh nọt Trình Khanh Khanh vài câu, ngược lại làm cho Trình Khanh Khanh rất ngượng ngùng. 
Trình Khanh Khanh bị Andy lôi kéo đi sửa sang lại ảnh gốc, không có cơ hội ở cạnh anh, Bạch Duyên Đình liền bị nhân viên công tác kéo đến ngồi xuống ghế, quả thực là tôn làm thượng khách. 
Khi cô chọn ảnh với Andy, Andy nháy mắt với cô: “Chị đã nói rằng chị ghen tị với em! Em xem công tác hậu trường của anh ấy tốt như thế nào? Vì để em ở đây có thể thoải mái một chút, không tiếc phí nhiều sức lực như vậy.”
Trình Khanh Khanh cũng rất cảm kích Bạch Duyên Đình, anh không thừa dịp mấy ngày nay đi thả lỏng một chút lại ở đây giúp cô lấy lòng người khác, sao có thể không làm cô cảm động? Nhưng đối mặt với sự trêu chọc của Andy, cô vẫn khiêm tốn nói: “Chị cũng đừng cười em nữa, làm việc chăm chỉ đi.”
Người đại diện của Mục Lan Hinh là cấp dưới của Tưởng Ký Châu, có lẽ cũng quen biết Bạch Duyên Đình. Lúc này liền trò chuyện với anh, nhưng tâm tư Bạch Duyên Đình lại ở bên này, thấy Trình Khanh Khanh rảnh rỗi liền tạm biệt anh ta đi qua hướng bên này.
Andy thấy anh tới liền nháy mắt với Trình Khanh Khanh, thoái thác có việc rời đi. Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, Bạch Duyên Đình cố ý tới nói chuyện với cô ngược lại làm cho Trình Khanh Khanh có chút quýnh lên. 
“Không phải nói muốn đi dạo một chút sao? Sao anh lại về rồi?”
Bạch Duyên Đình hai tay đút vào túi, “Vốn muốn đi dạo một vòng, bất quá đi dạo một vòng phát hiện không có gì tốt để dạo, còn không bằng trở về xem em.”
Trình Khanh Khanh bật cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Mục Lan Hinh ngồi xuống chỗ vừa rồi Bạch Duyên Đình ngồi, hơn nữa còn bưng cà phê vừa rồi Bạch Duyên Đình uống qua không chút do dự uống sạch sẽ. 
Trình Khanh Khanh trong lòng xiết chặt, Mục Lan Hinh vừa mới ở bên cạnh, không có khả năng cô ta không biết cà phê kia Bạch Duyên Đình đã uống qua. Cô ta làm sao có thể rộng lượng như vậy, cà phê người khác đã uống qua cũng không chê không tức giận sao? Cô ta thật sự khát đến không có cách nào khác, hay là cố ý làm như vậy? 
sau khi uống cà phê xong Mục Lan Hinh liền tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt cũng không có gì khác thường, tựa như uống cà phê còn lại của người khác cũng không có gì. 
Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy giống như trên người bò đầy bọ chét, cảm giác này thật đúng là không thoải mái! 
Bạch Duyên Đình phát hiện cô khác thường, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Khanh Khanh phục hồi tinh thần lại cười với anh, “Không có việc gì.”
Sau khi quay chụp xong, Bạch Duyên Đình liền dẫn cô đi ăn cơm, anh cố ý lái xe rất xa chọn một quán thịt nướng yên tĩnh một chút. Quán thịt nướng này được xây dựng trên bờ sông Miro, vừa thưởng thức sông Miro vừa ăn thịt nướng, cũng là một loại thú vị. 
“Ở đây hoàn cảnh cũng không tệ lắm, em thích không?” Trong lúc chờ thịt nướng, Bạch Duyên Đình nói một câu với cô. 
Bàn ở đây là loại mô phỏng kiểu bàn trà thời Hán, hai bên bàn con trải hai cái đệm bồ hương, phải cởi giày mới có thể tiến vào dùng cơm. 
Bạch Duyên Đình quỳ như vậy một hồi cảm thấy chân không thoải mái, liền đem hai chân một chân duỗi dài, một chân uốn gối giẫm trên mặt đất, đem hai tay chống ở phía sau, vẻ mặt thích ý ngắm sông Miro. 
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt anh, ngũ quan của anh được nhuộm trong ánh nắng càng lộ ra góc cạnh rõ ràng, anh hơi híp mắt, đôi lông mày rậm kia nhẹ nhàng nhíu lại, lộ ra một loại kiên nghị của đàn ông. 
Anh sinh ra rất tốt đẹp, năng lực xuất chúng, một gương mặt rất có sức hấp dẫn của đàn ông, lại có một đôi tay thon dài, hơn nữa giọng nói của anh còn trầm thấp dễ nghe, tất cả những yếu tố này hợp lại, càng làm cho anh có vẻ không giống người thường. 
Nghĩ đến vừa rồi Mục Lan Hinh uống cà phê còn sót lại của anh, trong lòng Trình Khanh Khanh còn dâng lên cảm giác khó chịu.  
“Bạch tiên sinh, anh và Mục Lan Hinh quen biết như thế nào?”
“Ừm?“ Bạch Duyên Đình kinh ngạc nhìn cô một cái, “Sao đột nhiên lại nói đến cô ấy?”
Trình Khanh Khanh cười tủm tỉm nhìn anh, tiếp tục nói chuyện, “Nói cho em biết, làm sao quen biết?”
Khóe miệng Bạch Duyên Đình chậm rãi hiện lên một nụ cười khiến người ta khó nắm bắt, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cô, “Anh mặc kệ em xuất phát từ mục đích gì đột nhiên hỏi đến cô ấy, anh đều muốn nói với em một câu trước, anh không có hứng thú gì với cô ấy, cho nên đừng nghĩ cách nào khác để đổ cho anh.”
“ …“ Quả nhiên ở trước mặt kẻ già đời này bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị nghiền thành bã, Trình Khanh Khanh rót một chén trà uống, ra vẻ vô tình nói: “Anh đối với người ta không có hứng thú, không có nghĩa là người ta đối với anh không có hứng thú!” 
Bạch Duyên Đình không cho là đúng, “Vậy có liên quan gì tới anh?!”
Trình Khanh Khanh bị chặn một chút, nhưng lập tức lại nói: “Em cũng không tin, đối mặt với một vưu vật như Mục Lan Hinh anh không có cảm giác? Nếu người ta chủ động ôm ấp thì anh nhịn được sao?”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Bạch Duyên Đình trầm xuống, trên mặt cũng có thêm chút uất ức, “Không có cảm giác!” Anh tức giận bỏ lại những lời này, lại rót cho mình một tách trà, “Nếu anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp liền có cảm giác, làm sao chúng ta có thể ở bên nhau?”
Trình Khanh Khanh nghe được trong giọng nói của anh lộ ra vẻ không vui, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông này bị mình ngược đãi tinh thần nhiều năm như vậy còn một mực canh giữ cô không buông. 
Thâm tình của anh đối với cô có thể thấy rõ, nhưng hiện tại cô còn nghi ngờ anh như vậy, cô cũng cảm thấy mình rất quá đáng, vội vàng nói: “Được rồi, em biết rồi, em đương nhiên là tin tưởng anh.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Bạch Duyên Đình mới tốt hơn một chút, vẻ mặt anh nhàn nhã bưng trà uống một ngụm, ánh mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị thâm trường, “Kỳ thật anh muốn nói với em một chuyện, sau khi nghe chuyện này thì em liền biết mặc kệ ai ôm ấp anh mà nói đều không có ý nghĩa gì.”
Trình Khanh Khanh nhất thời cũng nổi hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, “Cái gì?”
“À… Anh chỉ cứng rắn trước mặt em thôi.”
“ …“ Trình Khanh Khanh hiểu được anh có ý gì, lập tức xấu hổ đỏ mặt trừng anh một cái, “Anh nói bậy cái gì vậy? Đây là ở ngoài đó!” Lại nhìn bốn phía, xác định cũng không có ai nghe được sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. 
Bạch Duyên Đình thấy cô bị anh chọc cho mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy buồn cười lại muốn đùa cô, “Anh nói thật, anh thật sự…”
“Anh câm miệng cho em!” Trình Khanh Khanh thấy anh muốn nói tiếp, lập tức cầm lấy đũa vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh, là đang cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp tục nói cô liền trực tiếp đánh xuống. 
Bạch Duyên Đình lập tức khoát tay xin tha, “Được rồi được rồi, anh không nói nữa.” Thấy cô buông đũa xuống, anh ho khan một tiếng nói: “Anh nói là thật…”
Trình Khanh Khanh trừng anh, “Anh mà nói nữa hôm nay em sẽ không để ý tới anh.”
“…“ Bạch tiên sinh liền lập tức ngoan ngoãn câm miệng. 
Sau khi ăn cơm tối Trình Khanh Khanh tiếp tục trở về làm việc, mà Bạch Duyên Đình vẫn như cũ ở ngoài sân nhìn cô, thân thể A Mộc đã khá hơn một chút, công tác chụp ảnh hôm nay đều là do anh ấy hoàn thành, Trình Khanh Khanh liền ở bên cạnh hỗ trợ cho anh ấy. 
Cũng không biết có phải do có Bạch Duyên Đình ở một bên trấn giữ hay không, ngày hôm nay quay chụp vô cùng thuận lợi, Mục Lan Hinh cũng không cố ý gây sự. 
Hôm nay vừa vặn bắt kịp lễ hội đốt đuốc của trấn Miro, người ở đây đều rất nhiệt tình, thấy bọn họ làm việc xong liền mời các cô cùng nhau chơi hội, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đương nhiên cũng đi. 
Địa điểm lễ hội đốt đuốc là trên sân luyện binh cổ được bảo tồn nguyên vẹn ở trung tâm trấn Miro, ở giữa sân luyện binh thật to dựng một đống đuốc, người đến tham gia lễ hội ngồi trên mặt đất quay quanh bó đuốc, người dân trấn Miro hiếu khách rót cho mỗi người các cô một chén trà đặc sắc nơi đây, lại nướng thịt chia cho họ ăn, trà xanh phối với thịt nướng, cũng có một loại hương vị độc đáo. 
Đến ngày lễ hội, thiếu nam thiếu nữ trấn Miro đều ăn mặc lộng lẫy tham dự, hôm nay cũng không ngoại lệ. Các thiếu niên ngồi khoanh chân bên cạnh ngọn đuốc, trong khi các cô gái mặc quần áo đầy màu sắc nhảy múa xung quanh các chàng trai.
Ở đây có người biết Mục Lan Hinh, biết cô ta xuất thân là dân múa chính quy liền lôi kéo cô ta nhảy múa, Mục Lan Hinh cũng không từ chối, sau khi thay một bộ trang phục đặc sắc của nơi này liền theo các thiếu nữ trấn Miro nhảy múa. 
Khỏi phải nói, sau khi Mục Lan Hinh thay trang phục này lên sân khấu thật đúng là diễm áp bốn phương, cô ta chỉ trang điểm nhẹ, thế nhưng lại nổi bật dưới ánh lửa, khuôn mặt trắng nõn trong suốt của cô ta càng lộ ra một lực hấp dẫn chí mạng, hơn nữa mái tóc dài đen nhánh buông xuống sau lưng, theo động tác của cô ta, mái tóc dài kia thỉnh thoảng quét qua vòng eo nhẹ nhàng linh hoạt, càng có vẻ eo nhỏ không đầy một nắm tay, tựa như một xà nữ hóa thân thành người, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô ta, sóng mắt cô ta lưu chuyển, đều là mị cổ có lực sát thương mê người nhất. 
Trong những thiếu nữ này cũng có người có diện mạo không tầm thường dáng người lung linh, nhưng đứng trước Mục Lan Hinh, trong nháy mắt đã bị cô ta đè xuống, mà những thiếu nam chính trực thanh xuân vừa nhìn thấy Mục Lan Hinh càng sục sôi nhiệt tình, lập tức thét chói tai vỗ tay. 
Tuy rằng Trình Khanh Khanh đối với Mục Lan Hinh không có hảo cảm gì, thế nhưng cũng không thể không cảm thán, người phụ nữ này tuyệt đối là một vưu vật có thể làm cho đàn ông muốn dừng mà không dừng được. 
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bạch tiên sinh, anh vừa thưởng thức điệu múa vừa nói chuyện phiếm với người đại diện của Mục Lan Hinh ở một bên, không giống với ánh mắt kinh diễm của những người đàn ông xung quanh nhìn Mục Lan Hinh. Sắc mặt Bạch tiên sinh ngược lại rất tự nhiên, ánh mắt cũng nhàn nhạt, hình như có chút không yên lòng, ý thức được cô đang nhìn anh, anh cũng quay đầu lại, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Em lạnh hay đói bụng rồi?” Dứt lời, lại đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trình Khanh Khanh hưởng thụ sủng ái của Bạch tiên sinh, tựa đầu vào vai anh, “Em không lạnh cũng không đói bụng.”
Vừa dứt lời, đã thấy Mục Lan Hinh đang đấu múa nhiệt liệt với các thiếu nữ trấn Miro đột nhiên nhảy xoay tròn hướng đến bên này, làn váy bởi vì xoay tròn mà mở ra tựa như một đóa hoa trắng nở rộ, mà cô ta chính là một vị tiên tử tinh khiết mê người do nhụy sen hóa thân thành, cô ta một đường giẫm lên hoa sen mà đến, vô tư, vừa vặn dừng trước mặt Bạch Duyên Đình. 
Cánh hoa khép lại, bạch liên u tĩnh nhắm mắt, hương thơm rơi tán loạn trên mặt đất. 
Cô ta lấy từ trên đầu xuống một đóa hoa phù dung trang trí, vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh, đưa hoa phù dung tới trước mặt Bạch Duyên Đình, ánh mắt cô ta giống như lẫn kim cương vụn, có chút lóe lên, lộ ra một loại hào quang chói mắt, đôi môi duyên dáng nhẹ nhàng cong lên, cô ta mím đôi môi mỏng, “Không biết có vinh hạnh mời Bạch tiên sinh nhảy cùng hay không?”
Trình Khanh Khanh trước kia cũng học qua một ít điệu nhảy dân tộc, đại khái có thể nhìn ra điệu múa này của các thiếu nữ trấn Miro kỳ thật mang theo ý tán tỉnh bên trong, hiện giờ Mục Lan Hinh lại đứng trước mặt Bạch Duyên Đình mời anh, ý tứ của cô ta quá rõ ràng. 
Nếu như nói vừa rồi cô ta uống hết cà phê còn lại của Bạch Duyên Đình có thể nói là cô không câu nệ tiểu tiết, như vậy giờ phút này lấy tư thái kinh diễm như thế xuất hiện trước mặt Bạch Duyên Đình mời anh nhảy múa, vậy làm cho cô không thể không hoài nghi. 
Trách không được ngay từ đầu có địch ý với cô như vậy, thì ra là bởi vì Bạch Duyên Đình. 
Chỉ là cô gái này đến tột cùng là coi trọng Bạch Duyên Đình từ lúc nào? Có biết Bạch Duyên Đình vô tình với cô ta không?
Còn có… Cô ta thẳng thắn cầu-tình với Bạch Duyên Đình trước mặt người vợ chính hiệu này, tự tin với mình như vậy sao? 
Có lẽ người đại diện ở bên cạnh cũng cảm thấy hành vi như cô ta thật sự quá mạo hiểm, âm thầm ho khan một tiếng làm lời nhắc nhở, nhưng Mục Lan Hinh lại giống như không nghe thấy, vẫn uyển chuyển dùng hai mắt gắt gao chăm chú nhìn Bạch Duyên Đình, chờ đợi đáp án của anh. 
Bạch Duyên Đình ngược lại không có vẻ quá kinh ngạc, mặt mang ý cười nhìn cô ta, trả lời lễ phép lại khách khí, “Thật xin lỗi Mục tiểu thư, tôi cũng không biết nhảy.”
Cô ta nháy mắt nghịch ngợm với anh, sự nghịch ngợm như thiếu nữ của cô ta cũng mang theo một vẻ đẹp làm cho người ta kinh diễm, “Không sao, Bạch tiên sinh nhảy theo tôi là được.”
Trình Khanh Khanh kỳ thật cũng không muốn quá để ý tới Mục Lan Hinh, Bạch Duyên Đình ở bên ngoài làm việc, có cả khối phụ nữ tồn tại ý nghĩ xấu xa đối với cô, nếu như nói muốn cô để ý tới từng người một, vậy không phải cô mệt chết được sao. Nhưng mà chẳng qua là căn cứ trên cơ sở các cô ấy không gây trở ngại cho cuộc sống của cô, hiện giờ ở trước mặt cô lại đến mời chồng cô nhảy múa, dù là bụng dạ cô rộng lượng cũng sợ là không thể chịu đựng được.
Bất quá trên mặt cô vẫn khách khí, “Mục tiểu thư, nếu như tôi đoán không sai, điệu múa này hình như là các cô gái trấn Miro dùng để tìm bạn đời đấy, cô đang cầu-tình với chồng tôi sao?” Lời này của cô tuy hỏi thẳng như vậy hơn nữa còn không khách khí, nhưng đuôi mày khóe mắt của cô lại mang theo ý cười, phảng phất những lời này chẳng qua chỉ là một câu nói đùa. 
Sắc mặt Mục Lan Hinh có chút cứng ngắc, nhưng người ta cười nói như vậy, nếu mà cô ta lạnh mặt lại có vẻ cô ta quá keo kiệt, liền cười cười với Trình Khanh Khanh, nghiêng đầu cười khanh khách nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ vô tội, “Người ở nơi này khiêu vũ đích thật là dùng để tìm bạn đời, bất quá tôi không phải người ở đây, tôi khiêu vũ chỉ là vì vui vẻ, mời Bạch tiên sinh cũng chỉ là muốn náo nhiệt.” Ánh mắt lại cười uyển chuyển nhìn sang, cô ta cố ý hạ thấp giọng dịu dàng hỏi: “Bạch tiên sinh, anh có đồng ý không?”
Tước mặt cô ta hào quang bốn phía, đẹp đến kinh tâm động phách, ánh mắt cô ta nhìn về phía anh mang theo một loại bi thương cùng cầu khẩn, cô ta rung động lòng người như vậy, tựa như một đóa hoa yêu kiều nở rộ trên ngọn cây, xuất chúng như vậy, xinh đẹp như vậy, làm cho người ta chú ý như vậy, lại làm cho người ta muốn thương tiếc như vậy. 
“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với nhảy múa.” Trên mặt Bạch Duyên Đình vẫn mang theo ý cười khách khí như vậy, thế nhưng lời anh cự tuyệt lại gọn gàng, trong giọng nói cũng không có một tia giữ lại nào. 
Mục Lan Hinh một chút cũng không bị đả kích đến mất mát, ngược lại còn cười khanh khách nhìn thoáng qua Trình Khanh Khanh, “Bạch tiên sinh là đang cố kỵ Bạch phu nhân sao?” Cô ta che miệng cười khẽ một tiếng, “Tôi nghĩ Bạch phu nhân là một người rộng lượng như vậy có lẽ cũng không so đo việc Bạch tiên sinh đến góp vui đâu, Bạch phu nhân, ngài nói có đúng không?”
Trình Khanh Khanh không thèm đếm xỉa trong mắt Mục Lan Hinh kia kiêu ngạo lại mang theo vài phần ý cười khiêu khích, cô đồng dạng cười khanh khách trả lời cô ta một câu: “Nếu như Bạch tiên sinh đồng ý đương nhiên tôi cũng không có gì để nói.”
Mục Lan Hinh thu hồi ánh mắt, lại giống như nhìn sang Bạch Duyên Đình, trong mắt mang theo chờ mong, “Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân cũng đã nói như vậy, ngài cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, ra ngoài chơi không phải là muốn chơi cho sảng khoái hay sao?” Cô ta bĩu môi lại nói: “Nếu Bạch tiên sinh cự tuyệt như vậy, thật sự làm cho người ta hiểu lầm tôi đang cầu tình với Bạch tiên sinh.”
Ánh mắt Bạch Duyên Đình híp lại, “Nhưng trên thực tế cô cũng là đang cầu tình với tôi!”
Mục Lan Hinh: “…“ Nụ cười vốn vừa kiêu căng lại vừa dịu dàng của cô ta từng chút từng chút cứng ngắc lại, cô ta không nghĩ tới Bạch Duyên Đình lại không khách khí nói một câu như vậy. 
Cô ta chăm chú nhìn về phía anh, trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười nhu hòa vô hại trước sau như một, nhưng ánh sáng của bó đuốc chiếu rọi trong mắt anh, trong ánh lửa nhảy nhót kia cô ta lại rõ ràng nhìn thấy một vòng ý lạnh. 
Anh đang cảnh báo cô ta rằng sự kiên nhẫn của anh có hạn, để cô ta tự giải quyết cho tốt.
Sự không khách khí của anh làm cho lòng tự trọng của cô ta bị đả kích sâu sắc, thế nhưng kiêu ngạo như cô ta làm sao có thể để cho mình lộ ra dáng vẻ chật vật khó coi như vậy, cô ta lập tức bất đắc dĩ cười, “Thật không nghĩ tới ngay cả Bạch tiên sinh cũng hiểu lầm, thật xin lỗi.” Cô ta ung dung tự đắc lại kiêu ngạo cúi chào anh, “Đã quấy rầy rồi.” Trong lúc nói chuyện liền một lần nữa giẫm lên bước nhảy chậm rãi trở lại trong nhóm thiếu nữ nóng bỏng kia. 
Tuy rằng cô ta biểu hiện tự nhiên như vậy, thế nhưng Trình Khanh Khanh vẫn nhìn thấy cô ta ở thời khắc xoay người kia, trong mắt tràn ra không cam lòng cùng với sự phẫn nộ sắp phun rào. Bất quá, có thể đem cảm xúc của mình khống chế tốt như vậy, tốt xấu gì cũng không bộc phát ra, cô ta coi như là một người lợi hại.
Bị Mục Lan Hinh quấy rầy như vậy, Bạch Duyên Đình cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại đây thưởng thức, liền kéo tay Trình Khanh Khanh qua nói: “Đi thôi.”
Bạch Duyên Đình bước đi rất nhanh, Trình Khanh Khanh gần như phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp, một mực đem cô kéo đến phòng anh mới dừng bước, anh đóng cửa lại, cũng đột nhiên xoay người, đè cô lên khung cửa. 
Trình Khanh Khanh bị động tác bất thình lình làm cho choáng váng, vẻ mặt giật mình nhìn anh: “Anh làm cái gì vậy?”
Bạch Duyên Đình có chút khom người hai mắt nhìn nhau với cô, ánh mắt anh mang theo khẩn trương, sắc mặt cũng ngưng động sự lo lắng, “Vừa rồi em tức giận sao?”
Tuy rằng chuyện vừa rồi đích xác làm cho Trình Khanh Khanh cảm thấy không thoải mái, thế nhưng cô lại không muốn Bạch Duyên Đình lo lắng, liền đem hai tay vòng lên cổ anh, không cho là đúng nói: “Người khác mong muốn đơn phương, vì sao em phải tức giận chứ?”
Bạch Duyên Đình cười nhẹ, vốn là ý cười thoải mái, nhưng cô lại mơ hồ nhìn thấy mặt mày anh lộ ra mất mát, Trình Khanh Khanh thấy thế, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Duyên Đình lắc đầu, “Không có gì, chỉ là anh tưởng em tức giận.”
Trình Khanh Khanh hiểu được, nhất thời bất đắc dĩ cười, người này, sao lại bắt đầu lo được lo mất rồi? Cô tức giận anh lo lắng, cô không tức giận anh lại mất mát, vậy rốt cuộc cô có nên tức giận hay không? 
Bất quá, ở cùng anh lâu như vậy, cô cũng sờ soạng được một chút tính tình của anh, biết lúc này làm nũng với anh là tốt nhất.
Nghĩ đến đây cô liền cố ý thở dài, cúi đầu, giọng nói lộ ra ủy khuất, “Kỳ thật em có chút tức giận.”
“Ừm?” 
Cô lập tức đem tay anh kéo tới ôm thắt lưng, “Bất quá, anh ôm em là được rồi.”
“ …“ Bạch Duyên Đình nhẹ nhàng cười, dứt khoát trực tiếp ngồi xổm xuống, ôm hai chân cô lên để hai chân cô gác lên thắt lưng anh, lại nâng mông cô ôm cả người cô lên, Trình Khanh Khanh vội vàng ôm chặt anh đề phòng mình ngã xuống, lúc này liền đỏ mặt, “Anh… Anh đang làm gì vậy?”
Bạch Duyên Đình không trả lời, ôm cô dịu dàng đặt cô lên giường, lúc này mới nói với cô: “Giúp em nguôi giận đó.”
Giọng nói anh trầm thấp, càng có vẻ thuần hậu lại gợi cảm, lúc nói những lời này ngữ khí ấm áp liền phảng phất vào bên tai cô, cô chỉ cảm thấy tựa như có một dòng điện theo vành tai chạy đến toàn thân, cả người nhất thời liền mềm nhũn thành một đoàn. 
Vì giúp cô đem “tức giận“ tan hết, Bạch Duyên Đình đêm nay làm đến tận tâm tận lực, Trình Khanh Khanh cũng lần lượt bị anh đưa lên đỉnh, cho đến thời điểm kích động nhất cô dứt khoát xoay người lại đè lên người anh, động tác của cô cũng làm cho Bạch Duyên Đình lấy làm kinh hãi, bất quá trong mắt anh lại lộ ra một tia vui sướng. 
Cũng không biết có phải bị Mục Lan Hinh kích thích hay không, dục vọng chiếm hữu của Trình Khanh Khanh đối với Bạch Duyên Đình bị triệt để kích phát ra, cô hung hăng chuyển động lên xuống, giống như đang dùng phương thức này nói với chính mình, người đàn ông này là của cô, hết thảy anh đều là của cô. 
Hơn nữa, nhìn khuôn mặt vừa hài lòng vừa hưởng thụ của Bạch Duyên Đình dưới thân cô, cô liền có một loại cảm giác thành tựu, thật sự hận không thể đem tất cả sung sướng đều cho anh. 
Một trận tiếp một trận hoàn thành, Trình Khanh Khanh đã hoàn toàn ném Mục Lan Hinh ra sau đầu, cô mệt mỏi nằm trên người Bạch Duyên Đình, từng ngụm từng ngụm thở dốc. 
Biểu hiện hôm nay của cô thật sự là nằm ngoài dự liệu của Bạch Duyên Đình, nghĩ đến vừa rồi cô ra sức như vậy, anh liền đau lòng hôn lên trán cô, dùng giọng nói khàn khàn độc đáo sau chuyện đó nói với cô: “Mau nằm xuống đi, nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong liền ôm cô nằm nghiêng xuống, Trình Khanh Khanh cảm giác anh muốn rời đi, vội vàng ôm thắt lưng anh ấn lên người cô, bá đạo nói: “Không được đi!”
“…” Bạch Duyên Đình bất đắc dĩ, “Nó đã ngủ rồi.”
“Ngủ rồi cũng phải ở bên trong.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Bên trong ấm áp, em sợ nó ở bên ngoài bị cảm lạnh.”
“…” Làm sao cô có thể đáng yêu như thế? Bạch Duyên Đình nghe những lời này của cô chỉ cảm thấy trái tim sắp tan ra, anh đưa tay ôm chặt lấy cô, giọng nói bởi vì vui sướng căng cứng đến không tưởng nổi, “Được, ở bên trong, không đi ra.”
Kết quả của việc để Bạch tiên sinh ở bên trong chính là sáng sớm hôm sau cô bị anh giày vò tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã thấy Bạch Duyên Đình nằm trên người cô vất vả cày cấy rồi. 
Trình Khanh Khanh: “…” Cô hữu khí vô lực trừng mắt nhìn anh một cái, “Anh…Mới sáng sớm làm cái gì vậy?”
Bạch tiên sinh vừa vận động vừa đương nhiên nói: “Ai bảo em không an phận, cắn anh cả đêm.”
“…” Được rồi, chính cô tự trồng trái đắng, quỳ cũng phải ăn xong.
———————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bổ sung thêm một chút, đã đến phần cuối xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.