Edit: Haan
Lúc Trình Khanh Khanh tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất đẹp. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, giống như có một bàn tay nhỏ nhắn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, cô dụi dụi mắt, thích ứng một chút với ánh sáng mới từ trên giường ngồi dậy.
Phòng của cô có phong cách điền viên Trung Hoa vô cùng ý vị, cô nhớ rõ đây là nơi cô sống sau khi kết hôn với Bạch Duyên Đình.
Nhìn hết thảy trước mắt, cô vẫn có chút hoảng hốt, mặc quần áo rời giường. Đi vào phòng vệ sinh, xuyên qua tấm gương nhìn người bên trong, hồi lâu cô vẫn không thể hoàn hồn lại, giơ tay sờ mặt mình, xúc cảm nhẵn nhụi ở đầu ngón tay, tất cả đều nói cho cô biết, những điều nhìn thấy trước mắt không phải là mơ.
Cô trở về, sau khi trở thành Hạ Tình hai mươi bảy năm, cuối cùng cô cũng trở lại.
Mang theo linh hồn được rèn luyện càng thêm cứng cỏi, mang theo tội ác đầy người. Rốt cục cô cũng trở lại nơi này, nơi cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát.
Kiếp trước cô sống quá hồ đồ, thẳng đến khi chết mới hiểu được rõ ràng. Nhưng tất cả đều hiểu được khi quá muộn, cô còn chưa kịp bù đắp đã hoàn toàn rời đi, nhưng bây giờ…
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau đó là âm thanh của Bạch Duyên Đình, “Khanh Khanh, em dậy chưa?”
Sau khi gõ cửa vài cái, anh cũng không đợi đến khi có người mở cửa, anh dứt khoát trực tiếp xoay cửa đẩy vào. Cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tan-xuong/422046/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.