Translation: Dii
Trình Khanh Khanh vẫn luôn lo lắng, một mặt sợ Bạch Duyên Đình bị ảnh hưởng bởi tin tức, mặt khác, cô cũng lo lắng hai ba con sẽ không quen sống ở đó, cô dự định gọi cho Bạch Duyên Đình trước khi đi ngủ, nhưng cô không ngờ mình chưa kịp gọi cuộc gọi của anh đã đến rồi.
Trình Khanh Khanh vội vàng bắt máy.
“Đã ngủ chưa?” Giọng nói êm tai thuần phát của anh vang lên ở đầu bên kia.
Tuy rằng bị người khác hiểu nhầm không phải là Trình Khanh Khanh thật, nhưng ngay lúc này khi nghe thấy giọng nói của anh cô vẫn cảm thấy áy náy, âm thanh cũng trầm thấp đi nhiều: “ Đang chuẩn bị đi ngủ, em thì sao?”
“Bọn anh cũng vậy.”Sau một lúc dừng lại, anh ta lại nói: “Hôm nay không phát sinh chuyện gì chứ?”
Trình Khanh Khanh mở miệng, nhưng cô vẫn không nói gì, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến anh nên nói: “Em rất tốt, Tiểu Nhã cũng rất tốt, anh ở bên đó cứ tập trung làm việc của mình, đừng lo lắng cho bọn em.”
Anh không hỏi thêm câu nào nữa, cả hai cúp máy sau khi trò chuyện một lúc.
Bạch Diên Đình cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện Tiểu Cảnh đã ngủ trên sô pha rồi, nhưng thấy một chân cậu nhóc vắt trên lưng sô pha, ngửa mặt há to miệng, chảy nước miếng khắp mặt.
Bạch tiên sinh giãn lông mày nhìn, lúc nhỏ khẳng định anh không có tư thế ngủ khó coi như này, nhà bọn họ khi ngủ ngoài việc thích cuộn chăn vào người thì hình như cũng không có tinh nghịch như thế, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-tan-xuong/422036/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.