Translation: Dii Beta: Tm Ăn trưa xong, Bạch Duyên Đình nhận được điện thoại của công ty, có lẽ công ty đã xảy ra chuyện nên anh vội vàng rời đi. Trình Khanh Khanh một mình ở nhà quả thực nhàm chán vô cùng, chỉ có thể đi ngủ trưa, mới ngủ được không lâu cô lại nghe được tiếng đập cửa, cũng không biết có phải dì Trương đi ra ngoài quên mang chìa khóa hay không. Cô mở cửa, lại thấy người đứng trước cửa là Bạch Tuệ Nhiễm. Cô sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng nói với cô ấy: “Tuệ Nhiễm, sao cậu lại tới đây? Mau vào đi.” Bạch Tuệ Nhiễm chỉ cười cười: “Mình không vào đâu, mình tới đưa cậu về nhà.” “Về nhà? Về đâu vậy?” Bạch Tuệ Nhiễm nháy mắt với cô: “Về Tử Kinh Viên.” Cô có chút lờ mờ: “Đó là ở đâu vậy?” “Là nhà của chúng ta, ba cũng đích thân đến đón cậu, mau đi với mình.” Trình Khanh Khanh nhận ra ba mà cô ấy đang nói đến chính là ba của Bạch Duyên Đình, tức là ba chồng cô, cô bỗng thấy hồi hộp: “Nhưng mà…mình vẫn nên gọi cho Duyên Đình trước đi.” Cô trở về nhà họ Bạch gấp như vậy sợ mình không xử lý được. Bạch Tuệ Nhiễm nắm tay cô bước ra ngoài: “Aiya đừng cứ chùng chà chùng chình mãi, ba tính tình không tốt, đợi lâu như vậy cậu không về ba sẽ tức giận đó.” Trình Khanh Khanh không còn cách nào khác để cô ấy kéo mình lên xe. Trên xe có một người đàn ông trạc cỡ sáu mươi, tuy đã lớn tuổi nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm. Trình Khanh Khanh thật chật vật, nhất thời không biết gọi ông là gì, Bạch Tuệ Nhiễm lên xe trước, sau đó kéo cô ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Đây chính là ba.” Cô hít một hơi thật sâu, khó khăn nói ra tiếng: “Ba ạ.” “Ừm.” Bạch lão tiên sinh nhẹ giọng đáp: “Ba nghe nói là con không còn nhớ được chuyện trước đây nữa đúng không?.” Cô cúi đầu cười ngượng nghịu: “Vâng ạ.” “Không phải chuyện gì lớn cả, con chỉ cần nhớ con là ai thì được rồi.” Vị lão tiên sinh này khi nói chuyện lộ ra một cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, Trình Khanh Khanh căng da đầu gật gật đầu, vội vàng nói: “Vâng.” Bạch Tuệ Nhiễm từ một bên nhìn cô lo lắng như vậy nên an ủi cô: “Khanh Khanh, cậu không cần lo lắng, mình và ba đều là người nhà của cậu, chúng mình sẽ không làm tổn thương cậu đâu.” Trình Khanh Khanh cười nói: “Mình biết.” Tử Kinh Viên nằm ở ngoại ô Kí thị không giống như con đường Nam Giang nơi họ sinh sống hiện nay, Tử Kinh Viên là một khu định cư theo phong cách quý tộc lâu đời ở Kí thị. Những người sống ở đây không phú cũng quý. Nhà ba của Bạch Duyên Đình ở Tử Kinh Viên, là một phục thức biệt thự chiếm diện tích khá lớn, mở cửa cho bọn họ chính là một người giúp việc Philippine của Bạch gia, tài xế xe dừng lại, mấy người xuống xe lại đi qua một cái bể phun nước mới vào đến cửa lớn Bạch gia, có lẽ là biết bọn họ muốn tới, cửa lớn mở to ra, người giúp việc Philippine dẫn bọn họ đi vào, tiếng Trung tương đối lưu loát nói: “Lão tiên sinh, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.” “Ừ.” Bạch lão tiên sinh dửng dưng đáp lại rồi dẫn họ vào nhà. Vừa bước vào cổng chỉ cảm thấy một bầu không khí xa hoa ập đến, đối diện với cổng là bức bích họa khỏa thân của một vị thần phương Tây, bên dưới bức bích họa là một bộ ghế sô pha màu vàng kim, lúc này trên sô pha có mấy người đang ngồi. Họ đứng dậy ngay lập tức khi thấy người đi vào. Dì Văn vội vàng chạy tới nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho Duyên Đình rồi, cũng đã cho người đi chuẩn bị cơm, chờ Duyên Đình cùng bọn nhỏ tới là có thể ăn cơm.” Sau lưng dì Văn còn có hai người, trong đó một người hôm qua vừa mới gặp, là vợ của Bạch Hạo Hiên – Lương San, mà người bên cạnh Lương San, Trình Khanh Khanh cũng không quen. Lại thấy cô ta cắt một mái tóc ngắn giỏi giang, mặc lễ phục ngắn màu trắng, khoác áo khoác đen ở phía ngoài, khuôn mặt được chăm sóc rất tốt, nhìn qua chỉ giống như tầm tuổi 30. Trông cô ấy không phải khiến người ta quá mức kinh diễm, nhưng trên người lại có khí thế khiến người ta vô cùng sợ hãi, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết đây là một nữ cường nhân có thể hô mưa gọi gió. Dì Văn thấy cô nhìn bên đó vội vàng với thiệu cho cô: “Đây là Mạch Gia Hân, con bé là tổng giám đốc của thực nghiệm Phi Thiên, cũng là con nuôi của ba con.” Trình Khanh Khanh hơi ngạc nhiên, tuổi còn trẻ như vậy không ngờ đã là chủ tịch hội đồng quản trị. Mạch Gia Hân tiến lên một bước đưa tay về phía cô, mỉm cười lịch sự dè dặt: “Xin chào, Khanh Khanh, lâu rồi không gặp.” Cô đoán Mạch Gia Hân có thể đã biết cô từ trước nên bắt tay cô ấy: “Xin chào chị Mạch.” Nhưng cô không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm thấy Mạch Gia Hân nhìn mình có ẩn ý sâu xa. Lương San lúc này cũng bước tới nở nụ cười: “Khanh Khanh, chị Gia Hân lớn lên cùng anh Duyên Đình từ nhỏ, chị ấy biết rõ sở thích của anh Duyên Đình như lòng bàn tay, bây giờ cậu đã không còn nhớ được chuyện lúc trước nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không nhớ được sở thích của anh Duyên Đình, lúc đó có thể đến hỏi chị ấy, như vậy có thể tìm hiểu thêm một chút về anh Duyên Đình rồi.” Trong giọng điệu của cô ta có sự lo lắng, như thể đang thực sự quan tâm đến cô, nhưng Trình Khanh Khanh biết rõ cô ta làm vậy chỉ là để chặn họng cô, để hiểu được chồng mình, cô phải thông qua người phụ nữ khác. Đây không phải là một trò đùa sao? Trình Khanh Khanh chế nhạo trong lòng, nhưng cô không lưu tâm: “ Tôi muốn biết cái gì chỉ cần trực tiếp đi hỏi Duyên Đình là được rồi, sao phải làm phiền Mạch tiểu thư.” Lương San có vẻ hơi xấu hổ: “Vậy thì tốt.” Đôi mắt cô ta lóe lên, cô ta đang định nói, nhưng Bạch Tuệ Nhiễm đã trực tiếp cắt ngang: “Khanh Khanh, mình đưa cậu đi tham quan hậu viện nha.” Trình Khanh Khanh cũng có ý nghĩ này, quét nhẹ mắt nhìn Lương San rồi đi theo Bạch Tuệ Nhiễm. “Cậu không cần quá để ý đến lời nói của Lương San, mối quan hệ của anh mình và Mạch Gia Hân không tốt lắm đâu.” Trình Khanh Khanh rất biết ơn sự an ủi của Bạch Tuệ Nhiễm, cô nhún vai tỏ vẻ không để tâm: “Không sao hết, mình không để trong lòng đâu.” Thấy vậy, Bạch Tuệ Nhiễm cũng yên tâm, liền trò chuyện với cô về những chuyện hồi nhỏ, Trình Khanh Khanh đang nghe, nhưng lại thấy một người khác đang bước vào lối của khu vườn, Bạch Tuệ Nhiễm vội vàng chào hỏi: “Chị Gia Hân sao cũng đến đây?” Mạch Gia Hân đi đến liếc nhìn Trình Khanh Khanh: “Chị muốn qua đây nói mấy câu với Khanh Khanh.” Bạch Tuệ Nhiễm không vội đáp lại, mà trước tiên liếc nhìn Trình Khanh Khanh. Vừa nãy nhìn vào ánh mắt của Mạch Gia Hân cô đã cảm thấy kì quái, giờ đây lại muốn đến tìm cô “đơn độc” nói chuyện cũng không làm cô kinh ngạc lắm, cô liền hướng đến nhìn Bạch Tuệ Nhiễm cười an ủi, lại hướng đến Mạch Gia Hân nói: “Được thôi.” “Vậy được, hai người nói chuyện đi, mình ra ngoài xem coi cần giúp gì không.” Sau khi Bạch Tuệ Nhiễm rời đi, Trình Khanh Khanh đi đến một cái đình hóng gió trong hoa viên ngồi xuống, mặt mang ý cười nhìn về phía cô ta: “Mạch tiểu thư có gì muốn nói với tôi sao?” Mạch Gia Hân ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt mang thâm ý nhìn cô, lúc này mới nói: “Nghe nói cô không nhớ chuyện lúc trước.” “Ừm, đúng vậy.” Mạch Gia Hân cuối đầu cười cười, nhưng không tiếp lời nói của cô, mà ném tới một câu: “Chắc cô không biết, có không ít cô gái mong cô chết đi.” Tim Trình Khanh Khanh căng thẳng, khí thế của người phụ nữ trước mặt quá mạnh, nếu tâm lý không tốt, dưới ánh mắt mãnh liệt của cô ta có lẽ sẽ không nói được lời nào: “Tại sao?” Mạch Gia Hân duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra nhìn đi nhìn lại: “Người đàn ông như Bạch Duyên Đình thì bên cạnh cũng có không ít người phụ nữ muốn thượng vị* đâu.” (*) Thượng vị: Đề cập đến việc leo lên vị trí cao hơn hoặc trở nên nổi tiếng hơn. Trình Khanh Khanh nở một nụ cười rất tươi: “Mạch tiểu thư cũng là một trong số đó sao?” Mạch Gia Hân im lặng một lúc, rồi mỉm cười: “Không thể phủ nhận.” Nụ cười của Trình Khanh Khanh đầy chế giễu: “Nhưng Mạch tiểu thư nên nhớ rõ, thích một người đàn ông đã có gia đình không phải là một chuyện vui vẻ gì cả.” Mạch Gia Hân không cho là đúng: “Đối với tôi, anh ấy đã kết hôn hay chưa kết hôn đều giống nhau.” “Ồ?” Trình Khanh Khanh nhướng mày: “Đều giống nhau? Mạch tiểu thư đã quyết tâm trở thành tiểu tam của Bạch Duyên Đình, nhưng mà, với thân phận của cô lại trở thành tiểu tam thì đáng tiếc lắm.” Đôi mắt của Mạch Gia Hân đột nhiên trở nên sắc bén, nhưng Trình Khanh Khanh không hề nao núng, vẫn mỉm cười lặng lẽ nhìn ta. Người phụ nữ muốn làm tiểu tam của chồng cô, tới cửa dòn ép cô, ai sợ ai chứ? Cũng không biết đã qua bao lâu, Mạch Gia Hân đột nhiên mím môi mỉm cười: “Trình Khanh Khanh, cô có biết ban đầu nếu không phải do cô chen chân vào thì tôi đã gả cho Duyên Đình rồi không? Nếu như nói là tiểu tam, vậy thì chính cô là người không có mặt mũi nhất chứ.” Nghe vậy, Trình Khanh Khanh không phải không khó chịu, nhưng cô chỉ bình tĩnh lại sau khi sững sờ một lúc, hờ hững nhún vai: “Những chuyện đã qua, tôi đã không nhớ gì nữa rồi, cho nên Mạch tiểu thư à tôi không thể xác định được những lời cô nói là đúng hay không. Lại nói, nếu như là thật, nếu Duyên Đình thật sự muốn kết hôn với cô vậy thì tôi sẽ không có bất cứ cơ hội nào để chen vào đâu, cho nên một tiếng tiểu tam này tôi không nhận được rồi, hiện tại anh ấy lựa chọn có một gia đình mới với tôi, bất cứ ai muốn phá hủy gia đình này của tôi, họ đều sẽ là tiểu tam, vừa đáng xấu hổ lại vừa đáng ghét! Hơn nữa, chúng tôi đã có con rồi.” Mặc dù trên mặt nở nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lời nói như kim châm vẫn khiến Mạch Gia Hân không trả lời được một lúc, nhưng cô ta cũng là một người có quyền lực, cho dù nghe những lời này cô ta cũng cảm thấy rất khó chịu, trên mặt cô ta vẫn giữ được sự bình tĩnh. Không biết qua bao lâu, Mạch Gia Hân đột nhiên bật cười, nụ cười vô cùng mỉa mai: “Tiểu tam vừa đáng xấu hổ lại vừa đáng ghét? Trình Khanh Khanh à, mặc dù cô không nhớ chuyện trước đây là gì đi nữa, nhưng việc cô và Bạch Hạo Hiên từng là tình nhân của nhau thì là một sự thật không thể chối cãi đó. Chỉ là sau này người ta chọn cùng vợ của mình nâng khay ngang mày*, nhưng mà cô đó, không chấp nhận được lại trở thành một kẻ điên, nếu mà chuyện đáng xấu hổ thì trên đời này người đáng xấu hổ nhất chính là cô đó!” (*) 举案齐眉: do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày. Tim Trình Khanh Khanh lệch một nhịp, nhưng cô chỉ điều chỉnh lại nhịp thở một chút rồi bình tĩnh trở lại, vẫn nhìn cô ta cười: “Chuyện trước đây tôi đã quên rồi, nhưng tôi không muốn phủ nhận lỗi lầm của mình, tôi biết mình đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng làm người thì phải mắc sai lầm, tôi làm sai, tôi sẽ dùng thời gian để sửa nó, bây giờ cũng không tính là trễ, tôi có thể vãn hồi lại được. Chỉ là, sai lầm của tôi không bào chữa cho những sai lầm của cô, lẽ nào bởi vì tôi từng làm tiểu tam của người khác, cho nên Mạch tiểu thư cảm thấy mình vàng thật không sợ lửa trở thành tiểu tam của Bạch Duyên Đình sao? Lại nói, cô muốn trở thành tiểu tam của Bạch Duyên Đình, trước tiên phải hỏi anh ấy xem có đồng ý hay không, tình yêu đơn phương của cô thậm chí còn không được tính là tiểu tam nữa là.” Khóe miệng Mạch Gia Hân co giật: “Tình đơn phương”. Mặt cô ta không che giấu nổi tức giận, lời nói ra hiển nhiên đã tức giận không nhẹ: “Cô cùng Bạch Duyên Đình quen biết bao lâu chứ? Cô hiểu bao nhiêu về anh ấy chứ? Đừng nói cô hiện giờ chuyện gì cũng không nhớ, cho dù cô nhớ rõ, cô thật sự hiểu về anh ấy sao? Cô có biết anh ấy không thích uống cà phê mà thích uống trà mao tiêm* không? Cô có biết anh ấy không thích cà vạt thuần sắc không? Cô có biết khi anh ấy hút thuốc luôn thổi một cái lên đầu mẩu thuốc lá là đại biểu cho cái gì không? Cô xem, cô cái gì cũng không biết, vậy mà cô lại cảm thấy là tôi đơn phương.” Trình Khanh Khanh sắc mặt lúc này cũng trở nên lạnh lùng, thế mà có người như vậy khiêu khích, với tư cách là vợ chính thất của anh, cho dù tốt thế nào đi nữa, lúc này cô cũng không thể không tức giận, yên lặng nhìn cô ta, vẻ mặt chìm xuống như một đường thủy: “Phải đó, Mạch tiểu thư cô hiểu anh ấy rất rõ, vậy cô có biết kích thước của anh ấy là bao nhiêu không? Anh ấy thích sử dụng tư thế nào trên giường không?” Cô nhận thấy lửa giận trên mặt Mạch Gia Hân càng sâu, khóe miệng mấp máy nhưng hồi lâu cũng không nói ra được, câu môi cười lạnh: “Ừm, cô chắc là không biết được đâu, sao cô có thể hiểu anh ấy rõ như tôi được chứ, có thể cùng với anh ấy tiếp xúc thân mật trước sau chỉ có tôi! Cô còn không được chạm vào cơ thể của anh ấy thì cô muốn trở thành tiểu tam của anh ấy như thế nào?” “Trình Khanh Khanh, cô thật sự rất hạ lưu!” Có một sự tức giận không thể kiểm soát được trong giọng điệu của Mạch Gia Hân. Trình Khanh Khanh hờ hững nhún vai, đang định nói lại, nhưng lại nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt tươi cười từ bên cạnh truyền đến: “Tôi chính là thích cô ấy hạ lưu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]