Chương trước
Chương sau
Bà không còn đến sân tennis, cũng không đến quán cà phê họ thường đi nữa, ngay cả số điện thoại cũng đổi.

Văn Tuyết Nhi liên tiếp mấy ngày không gặp được Tưởng Uyển Đình, gửi tin nhắn BP cũng vô dụng, Văn Tuyết Nhi không biết Tưởng Uyển Đình bị làm sao, nói bóng nói gió dò xét từ miệng Bạch Chấn Phong, cũng không dò ra được Tưởng Uyển Đình có gì khác thường, Văn Tuyết Nhi càng cảm thấy kì quái.

Thấy mỹ phẩm dưỡng da đã dùng hết, nhưng vẫn không liên lạc được với Tưởng Uyển Đình, Văn Tuyết Nhi lập tức có chút luống cuống, không có cách nào khác, bà ta chỉ có thể mua mỹ phẩm dưỡng da khác để dùng.

Thế nhưng, không biết có phải do tâm lý bà ta ảnh hưởng hay không, bà ta luôn cảm thấy những mỹ phẩm khác này dùng vốn không đạt được hiệu quả như bà ta mong muốn, thậm chí bà ta còn phát hiện, làn da của bà ta dường như ngày càng kém đi.

Bà ta biết, mỹ phẩm dưỡng da có tên tuổi dùng phải kiên nhẫn, nên không để ý đến, trước mắt Văn Tuyết Nhi vẫn không liên lạc được, bà ta ở nước ngoài lại không có bạn bè có thể giúp gửi hàng chính hãng về, cũng chỉ có thể xin Bạch Chấn Phong giúp, trước đó bà ta vì muốn biểu hiện ra vẻ thanh cao cao ngạo trước mặt Bạch Chấn Phong, cho nên tới bây giờ chưa từng đòi hỏi ông thứ gì.

Lần này không kiêng nể yêu cầu ông, trong nội tâm bà ta có chút thấp thỏm, không nghĩ tới rằng Bạch Chấn Phong không hỏi nhiều, vội vàng cho người từ nước ngoài mang mỹ phẩm đến cho bà ta, kết quả này thật sự nằm ngoài dự kiến của Văn Tuyết Nhi.

Mỹ phẩm này dùng so với loại Tưởng Uyển Đình đưa cho bà ta thì kém hơn nhiều! Phải nói mỹ phẩm này dùng không có tác dụng gì! Hơn nữa bà ta phát hiện làn da của mình càng ngày càng không sáng bóng, trên mặt còn xuất hiện những đốm đen!

Văn Tuyết Nhi bị biến hóa trên mặt mình dọa sợ ngây người, ngay cả Tưởng Uyển Đình cũng không còn tâm tư đi tìm, vội vàng đi tìm bác sĩ Trung y, bác sĩ Trung y chỉ nói rằng bà ta bị rối loạn nội tiết, kê cho bà ta mấy loại thuốc uống, thế nhưng sau khi bà ta uống không chỉ không có chuyển biến tốt, mà trên mặt còn nổi mụn đỏ dày đặc.

Buổi sáng hôm đó khi Văn Tuyết Nhi nhìn thấy trên mặt mình nổi mụn đỏ, sắc mặt dường như càng ngày càng đen, cảm thấy tất cả chỉ là một cơn ác mộng của chính mình!

Tưởng Uyển Đình vẫn không tìm thấy như cũ, mặc kệ bà ta làm sao cũng không liên hệ được, lúc này Văn Tuyết Nhi hoảng loạn, Tưởng Uyển Đình đột nhiên biến mất, điều này không khỏi làm cho bà ta cảm thấy việc này có gì đó không ổn.

Hiện tại bà ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, sở dĩ mặt bà ta biến thành như vậy là bởi vì dùng mỹ phẩm Tưởng Uyển Đình đưa, chỉ là bà ta không nghĩ ra, vì sao Tưởng Uyển Đình muốn hại bà ta, bà căn bản không biết thân phận của bà ta, với lại bà luôn tỏ ra khá bình thường trước mặt bà ta, quan hệ của họ trước đó cũng giống như chị em tốt, bà không có khả năng muốn hại bà ta.

Văn Tuyết Nhi ngồi trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ không thông, cũng không biết qua bao lâu, bà ta đột nhiên nghe được ngoài cửa vang lên tiếng của Bạch Chấn Phong.

“Tuyết Nhi? Tuyết Nhi em có ở nhà không?”

Văn Tuyết Nhi cảm thấy tựa như một trận sấm sét bổ xuống đỉnh đầu, bà ta đưa tay sờ mặt mình, bộ dạng này của mình ngàn vạn lần không thể để cho Bạch Chấn Phong nhìn thấy.

Bây giờ mặt của bà ta có bao nhiêu hỏng bét bà ta cũng biết, bây giờ bà ta đi ra ngoài cũng phải đeo khẩu trang, nếu để cho Bạch Chấn Phong nhìn thấy bộ dạng này, ông nhất định sẽ bị dọa cho giật mình.

Cho nên, khi cảm thấy Bạch Chấn Phong sắp đi đến bà ta vội vàng chạy tới chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng động tác của bà ta chậm một bước, còn chưa chạy tới Bạch Chấn Phong đã mở cửa đi vào rồi.

Văn Tuyết Nhi bị dọa đến toàn thân cứng đờ, không chút nghĩ ngợi vội vàng kéo cao cổ áo che khuất mặt mình, quay lưng đi không cho ông nhìn thấy bà ta.

Mặc dù động tác này của Văn Tuyết Nhi làm rất nhanh, thế nhưng vừa mới nhìn liếc qua một chút Bạch Chấn Phong cũng phát hiện mặt bà ta không thích hợp, ông đi đến bên cạnh bà ta, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi… Mặt của em làm sao vậy?”

“Em…” Văn Tuyết Nhi nét mặt lo lắng, “Mấy ngày nay em bị dị ứng với đồ không nên ăn, rất khó coi, anh ra ngoài trước đi, chờ mặt em tốt lên một chút rồi lại đến!”

Bạch Chấn Phong nhíu mày, nhưng lại không đi, kéo bà ta qua, giật mạnh cổ áo xuống, Văn Tuyết Nhi không ngờ tới ông sẽ làm như vậy, lúc này bị dọa đến hét lên một tiếng, vội vàng dùng tay che mặt mình, thế nhưng lại không kịp, Bạch Chấn Phong đã hoàn toàn thu vào trong mắt “hào quang” trên mặt bà ta.

Lông mày ông càng nhíu chặt, “Cái này. . . Đây là có chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy?”

Văn Tuyết Nhi bưng bít lấy mặt mình, nước mắt không ngừng lạch cạch lạch cạch rơi xuống, “Em cũng không biết, có lẽ là dị ứng với đồ không nên ăn!” Nói xong bà ta ngẩng đầu nhìn ông, trong mắt mang theo khẩn cầu đáng thương, “Chấn Phong, bộ dạng này của em dọa đến anh rồi sao?”

Bây giờ mặt mũi bà ta thế này trông đúng là vô cùng thê thảm, trên mặt đốm đen đốm đỏ, thêm một đôi mắt khóc đến đỏ chót, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng này khỏi nói cũng biết có bao nhiêu đáng sợ rồi.

Bạch Chấn Phong cũng không nghĩ tới, quãng thời gian trước vẫn là mỹ nhân trắng nõn nà, làm sao chỉ chớp mắt đã biến thành như vậy? Thế nhưng nhìn dáng vẻ bà ta đáng thương thế ông cũng không đành lòng, đau lòng nói: “Sao anh có thể bị em dọa sợ chứ?” Lại vuốt ve tóc bà ta: “Anh dẫn em đến bệnh viện xem thử nhé!”

Văn Tuyết Nhi đi theo Bạch Chấn Phong đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện một lần rồi cũng không nói ra được nguyên nhân, Bạch Chấn Phong mắng bác sĩ trong bệnh viện một trận, nhưng cũng không có biện pháp khác, đành phải mang bà ta về nhà trước.

“Rốt cuộc mấy ngày nay em ăn cái gì hoặc là dùng cái gì?”

Văn Tuyết Nhi hiện tại thật đúng là càng ngày càng hoài nghi mặt mũi bà ta thế này có liên quan đến đồ Tưởng Uyển Đình đưa cho bà ta, chẳng qua chuyện này bà ta tuyệt đối không thể nói với Bạch Chấn Phong, liền chỉ nói: “Có thể là do lúc trước em ăn quá nhiều đồ cay, bây giờ em ăn thanh đạm một chút, có lẽ không bao lâu sẽ tốt lên.”

Bà ta bây giờ biến thành bộ dạng này, so với ngày trước càng thêm mẫn cảm yếu ớt, sợ Bạch Chấn Phong vì vậy mà bỏ rơi bà ta, liền đáng thương bổ nhào qua ôm eo ông: “Chấn Phong, tối hôm nay ở bên cạnh em có được không?”

Bạch Chấn Phong nhắm mắt lại, “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều như vậy, anh không đi, ở đây với em.”

Trong lòng Văn Tuyết Nhi vui mừng, dứt khoát trực tiếp bổ nhào qua hôn ông, nếu là thường ngày, một giai nhân tuyệt sắc nhào tới, Bạch Chấn Phong đương nhiên lúc này sẽ cùng bà ta mây mưa một phen, nhưng hôm nay…

Bạch Chấn Phong nhìn khuôn mặt chỗ đen chỗ đỏ của bà ta, cho dù có tình cảm với người phụ nữ này, nhưng ông vẫn mơ hồ cảm thấy buồn nôn, người đàn ông nào nhìn thấy một người phụ nữ trông như thế này cũng không thể chịu đựng được.

Thế nhưng không muốn để bà ta quá nhạy cảm, ông dứt khoát nhắm mắt lại, đảo khách thành chủ, trực tiếp áp lên làm một phen, chỉ là ông luôn làm được thì không nghỉ ngơi mà bây giờ chỉ làm một lần đã không còn hứng thú rồi.

Thật ra Văn Tuyết Nhi vốn vẫn tràn đầy lòng tin đối với gương mặt này, bà ta cũng nghĩ có lẽ điều dưỡng tốt một phen là có thể tốt lên, thế nhưng bà ta không nghĩ tới rằng, mặc kệ bà ta điều chỉnh ăn uống thế nào, đều không thể thay đổi xu hướng ngày càng thảm không nỡ nhìn của gương mặt, thậm chí có đôi khi bà ta nằm mơ thấy mặt mình nát bét thành một đống, mỗi lần gặp ác mộng này cũng sẽ nửa đêm mà giật mình tỉnh dậy, rốt cuộc sau khi tỉnh thì không ngủ lại được, bởi vì ngủ không đủ giấc, đốm đen trên mặt bà ta càng ngày càng nhiều, làn da cũng ngày càng trở nên không đàn hồi, chỉ có ngắn ngủi mấy tháng bà ta giống như già đi hơn mười tuổi! Có đôi khi bà ta trong lúc vô tình nhìn thấy mặt mình trong nhà vệ sinh, thậm chí sẽ không tự chủ được mà giật mình.



Bạch Chấn Phong từ sau lần trước thì không tới nữa, trái lại luôn cho người đưa tiền cho bà ta, còn Tưởng Uyển Đình biến mất, vẫn không liên lạc được.

Mặt của bà ta biến thành như vậy quả thật làm cho bà ta đau khổ không chịu nổi, phải biết là, trước kia bà ta ra ngoài, mặc kệ đi tới chỗ nào đều có thể hấp dẫn một đống ánh mắt dõi theo, dù cho bây giờ bà ta đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng là gương mặt bà ta vẫn mang theo sức mê hoặc chí mạng như cũ, nhưng bây giờ, mỗi lần bà ta ra ngoài người khác thấy chỉ e tránh còn không kịp, như bà ta là nguồn bệnh truyền nhiễm ác tính.

Đáng hận hơn chính là, Bạch Chấn Phong lúc trước còn như trong mật thêm dầu với bà ta cũng chậm chạp không đến tìm.

Biến hóa như thế làm Văn Tuyết Nhi càng ngày càng nhẫn nhịn không nỗi, mắt thấy gương mặt này ngày càng thê thảm không nỡ nhìn, Văn Tuyết Nhi cũng ngồi không yên, dứt khoát trực tiếp đến Bạch gia tìm Tưởng Uyển Đình, bà ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Bà ta biết bình thường Bạch Chấn Phong rất ít về nhà, cũng không sợ đến Bạch gia gặp phải ông.

Vì phòng ngừa người khác nhìn thấy mặt bà ta, trên đầu bà ta trùm một cái khăn, trên mặt lại đeo thêm khẩu trang, trên đường đến không biết nhận được bao nhiêu ánh nhìn chăm chú khác thường.

Bà ta đi đến trước cổng chính Bạch gia, do dự một hồi lâu vẫn nhấn chuông, ra mở cửa là một người giúp việc, người giúp việc này nhìn bà ta từ trên xuống dưới, cau mày, “Cô là…”

Văn Tuyết Nhi bị ánh mắt cô ấy nhìn đến mất tự nhiên, nhưng vẫn khách khí nói: “Xin hỏi một cái, phu nhân nhà cô có ở nhà không? Tôi muốn gặp cô ấy, tôi là bạn của cô ấy!”

Người giúp việc kia lại phức tạp nhìn bà ta vài lần, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ buông ra một câu: “Đi theo tôi!”

Văn Tuyết Nhi thở dài một hơi, không nghĩ tới gặp được Tưởng Uyển Đình dễ dàng như vậy.

Người giúp việc một đường đưa bà ta đến hậu viện Bạch gia, Tưởng Uyển Đình lúc này an vị trên ghế nằm cạnh hồi bơi trong hậu viện, nhắm mắt lại hài lòng hưởng thụ ánh nắng.

Đã rất lâu không gặp, Tưởng Uyển Đình trước mắt nhìn qua hình như có tinh thần hơn trước nhiều, hơn nữa dáng dấp trước kia của bà cũng không hề kém, năm đó lại là tài nữ nổi danh trong giới thượng lưu, khí chất trên người đương nhiên bất phàm, bây giờ thêm bảo dưỡng một phen, trên người còn lắng đọng ra khí chất đặc biệt, bà mang theo một ý vị mà người khác không có.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tưởng Uyển Đình rồi nghĩ đến gương mặt bây giờ của mình, trong lòng Văn Tuyết Nhi thật đúng là vừa không cam lòng vừa phẫn nộ.

Tưởng Uyển Đình nghe được tiếng bước chân, cũng không mở mắt, chỉ thản nhiên nói: “Văn tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Văn Tuyết Nhi cảm thấy giống như bị sét đánh cho một cái, vốn bà ta đã đoán qua có thể Tưởng Uyển Đình phát hiện ra thân phận bà ta, cho nên mới dùng mỹ phẩm kia hại bà ta, thế nhưng bà ta một mặt vẫn mang theo chút hy vọng, có lẽ chỉ là bà ta suy nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là làn da của bà ta quá hợp với mỹ phẩm bà đưa, có lẽ lấy được mỹ phẩm kia từ trong tay bà thì da mặt bà ta có thể cứu được.

Nhưng hôm nay nghe bà mây trôi nước chảy gọi bà ta một tiếng “Văn tiểu thư”, lúc này bà ta mới ý thức được hy vọng của bà ta buồn cười biết bao.

Nếu như bà đã biết thân phận của bà ta, nghĩ đến khoảng thời gian họ chung đụng chị em tình thâm cũng chỉ là giả vờ, mục đích đúng là muốn đem mỹ phẩm này đưa cho bà ta hủy hoại bà ta, nghĩ đến người phụ nữ này vậy mà theo bà ta diễn kịch lâu như vậy, bây giờ còn làm hỏng khuôn mặt bà ta, Văn Tuyết Nhi trong lúc nhất thời nóng giận trong lòng.

Thế nhưng bà ta không muốn đứng thế hạ phong trước mặt Tưởng Uyển Đình, lập tức áp chế cơn giận, ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Cô biết từ bao giờ?”

Tưởng Uyển Đình lúc này mới mở mắt ra, nhìn qua trước mắt như bao trọn lấy khuôn mặt Văn Tuyết Nhi , bà ý vị thâm trường mỉm cười, bưng nước chanh ở một bên lên uống mới nói: “Đã biết ngay từ đầu.”

Văn Tuyết Nhi cảm thấy trái tim như đập dữ dội, mặc dù trước kia bà ta đã đoán được khả năng này, nhưng bây giờ nghe bà chính miệng nói ra vẻ mặt bà ta vẫn không dám tin, “Trước kia cô đã biết? … Cho nên cô cố ý diễn kịch… Cố ý muốn hại tôi sao?”

Bà ta vẫn cho là Tưởng Uyển Đình bị mình lừa, bà ta tự nhận biểu hiện trước nay chưa từng có bất kỳ sai sót nào, mà Tưởng Uyển Đình cũng luôn biểu hiện rất tự nhiên, bà ta vẫn cho là kế hoạch của mình thành công…

Thế nhưng…

Thì ra bà đã sớm biết, thì ra cho tới nay đều là bà diễn kịch cùng bà ta! !

Tưởng Uyển Đình xem thường, “Vậy còn cô…” Bà chậm rãi từ trên ghế đứng lên, “Cô tiếp cận tôi không phải cố ý muốn hại tôi sao? Cô đưa cho tôi những lọ chất lỏng đó, cô có dám nói mình không động tay động chân không? Văn tiểu thư, tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

“Cô…” Tuy Văn Tuyết Nhi nhẫn nại tốt bao nhiêu, bây giờ nhìn ánh mắt vừa đắc ý vừa khiêu khích của bà cũng không thể không phẫn nộ.

Kế hoạch của bà ta đã tan vỡ! Bà ta không độc chết được người phụ nữ này rồi, không chỉ có thế, mặt của bà ta còn bị bà làm hỏng!

Cái này làm sao bà ta chịu đựng được? ! Làm sao nuốt trôi được khẩu khí này? !

Đường lui của bà ta đã bị bà làm cho gãy mất, Bạch Chấn Phong cũng bởi vì mặt bà ta thay đổi sẽ không tìm đến bà ta nữa, tất cả đều bị Tưởng Uyển Đình hủy đi, hiện tại bà ta cái gì cũng mất, mà bà dựa vào cái gì có thể an ổn làm Bạch phu nhân? !

Bà ta nhanh chân đi đến bên bà, mang theo lửa giận ngập trời, bà ta không độc chết được bà, bà ta không tin không thể đánh chết bà!

Tưởng Uyển Đình trái lại không nhúc nhích, cứ như vậy mang theo ý cười lẳng lặng nhìn Văn Tuyết Nhi giương nanh múa vuốt, Văn Tuyết Nhi thấy dáng vẻ này của bà, lửa giận càng từ từ dâng lên, đôi chân kia bước đi lại nhanh hơn một chút.

Chẳng qua bà ta còn chưa tới gần bà, đã bị hai vệ sĩ thân thể khỏe mạnh không biết từ đâu nhảy lên bắt lấy, Văn Tuyết Nhi quả thật tức đến chết, hung tợn trừng mắt mắng Tưởng Uyển Đình: “Cô là cái đồ độc phụ! Trách sao chồng cô không thích cô! Loại phụ nữ như cô, sẽ không có người đàn ông nào thích cô đâu!”

Tưởng Uyển Đình mặt không đổi sắc, bà chậm rãi đi đến dừng lại bên bà ta, đưa tay kéo tóc bà ta một cái, Văn Tuyết Nhi bị hai vệ sĩ bắt lấy cánh tay không thể động đậy, lúc này chỉ có thể bị kéo ngẩng mặt lên nhìn bà.

Nhưng dù cho như thế, bà ta vẫn mở to hai mắt không chút sợ hãi trừng bà như cũ, lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy hủy đi gương mặt tôi thì Bạch Chấn Phong sẽ quay trở về sao? Không có khả năng đâu! Tôi và Chấn Phong thật lòng yêu nhay, cho dù tôi không có gương mặt này, anh ấy vẫn yêu tôi, còn cô, chỉ có thể cả một đời trông coi phòng trống, như một oán phụ.”

Ánh mắt Tưởng Uyển Đình thu lại, lực tay cũng lớn hơn nhiều, “Cô thật sự cảm thấy Bạch Chấn Phong nhìn gương mặt này của cô còn có thể hôn xuống được sao?”



Văn Tuyết Nhi bị bà đâm cho một cái, vẫn chỉa cằm về bà như cũ, “Mặc kệ tôi biến thành bộ dạng gì, thì trong mắt Chấn Phong đều giống như lúc ban đầu.”

Tiếng nói vừa mới rơi xuống, lại nghe được ở cổng hậu viện truyền đến một tiếng gầm rú trầm muộn, “Dừng tay!”

Tưởng Uyển Đình quay đầu nhìn, đã thấy Bạch Chấn Phong lúc này đen mặt đứng ở lối vào hậu viện, Tưởng Uyển Đình nhìn ông cười trào phúng một tiếng, nặng nề buông tay ra, ra hiệu bằng mắt với hai vệ sĩ, hai vệ sĩ kia liền trực tiếp ném Văn Tuyết Nhi xuống đất.

Văn Tuyết Nhi vừa nhìn thấy Bạch Chấn Phong, nỗi ấm ức lập tức dâng lên, bà ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, bước nhanh tới ôm ông thật chặt, lộ ra giọng nói nghẹn ngào quả thực không nói ra được uất ức, “Chấn Phong, anh phải làm chủ cho em!”

Bạch Chấn Phong bình thường lười phải về nhà, hôm nay trở về cũng là để tìm Bạch Duyên Đình thương lượng chút chuyện công ty, không nghĩ tới về nhà một lần liền thấy một màn này, lúc ấy nhìn thấy Văn Tuyết Nhi bị Tưởng Uyển Đình ức hiếp như vậy không phải ông không tức giận, thế nhưng phẫn nộ qua đi lại cảm thấy kỳ quái.

“Sao em lại đến đây? !”

Văn Tuyết Nhi ngẩn người, lập tức khóc ròng nói: “Chấn Phong anh có biết hay không, khuôn mặt của em chính là bị Tưởng Uyển Đình làm hỏng đấy, cô ta hận em cướp mất anh, cho nên mới hạ độc thủ với em!”

Bạch Chấn Phong ngẩng đầu nhìn sang Tưởng Uyển Đình, bà cũng đã nhàn nhã ngồi trên ghế uống nước chanh rồi, ánh mắt của ông nhắm lại, trên mặt mang theo tức giận, “Chuyện này là thế nào? ! Không phải trước đó chúng ta đã thương lượng xong sao? Sao cô có thể làm vậy với cô ấy? !”

Tưởng Uyển Đình cười lạnh một tiếng, đang muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng nói trầm ổn của thiếu niên truyền đến từ sau lưng Bạch Chấn Phong, “Mẹ tôi hoàn toàn tuân thủ chính xác giao hẹn, chưa hề đi tìm người phụ nữ này gây phiền phức, ngược lại là cô ta, chính mình chủ động đưa tới cửa!”

Bạch Duyên Đình vừa nói chuyện, vừa đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tưởng Uyển Đình, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười nhìn Bạch Chấn Phong và Văn Tuyết Nhi.

Bạch Chấn Phong tất cả trước mắt làm cho hồ đồ, nhìn thoáng quá gương mặt người phụ nữ khóc đến uất ức trong ngực, “Duyên Đình nói thật sao, em đi tìm Uyển Đình? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? !”

Văn Tuyết Nhi lại lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, giống như là nhận phải ủy khuất lớn lao, “Không phải như vậy, em không có đi tìm cô ta, là cô ta cho người đưa một hộp mỹ phẩm dưỡng da cho em để em dùng, sau đó em mới…”

Tưởng Uyển Đình thấy Văn Tuyết Nhi giả vờ đáng thương để giành sự đồng tình thật đúng là buồn nôn, bà dời ánh mắt, thực sự không muốn nhìn thấy hai người làm mình buồn nôn kia, “Đóng giả thành Lâm Lâm cố ý tiếp cận tôi, lại đưa cho tôi một lọ chất lỏng có thêm kim loại nặng muốn từ từ độc chết tôi, Văn tiểu thư, cô muốn mạng của tôi, còn tôi chỉ hủy hoại khuôn mặt của cô, tôi so với cô vẫn còn nhân từ hơn rất nhiều!”

Bạch Chấn Phong nghe họ cô một lời tôi một câu thật sự càng ngày càng hồ đồ, “Kim loại nặng gì? Lọ chất lỏng gì? Cuối cùng là có ý gì chứ?”

Văn Tuyết Nhi nghe xong lời này, vội la lên: “Chấn Phong, anh đừng tin tưởng họ, họ đang nói hươu nói vượn đó, em vốn không hề biết cô ta đang nói gì? Ta cũng không hề đưa lọ chất lỏng gì đó cho cô ta cả, đây đều là do cô ta một tay tạo thành, cô ta đưa mỹ phẩm dưỡng da cho em, để em dùng xong liền biến thành thành thế này…”

“Văn tiểu thư!” Lời củaVăn Tuyết Nhi còn chưa nói xong, Bạch Duyên Đình đã lập tức liên tiếng ngắt lời, “Cô với mẹ tôi quan hệ thế nào? Vì sao bà ấy đưa mỹ phẩm thì cô ngoan ngoãn dùng? Nếu cô cảm thấy mẹ tôi có lòng muốn hại cô, tại sao ngay từ đầu không nói cho ba tôi biết? Hơn nữa còn một mực tiếp nhận mỹ phẩm mẹ tôi đưa, một mực dùng lâu như vậy? !”

Văn Tuyết Nhi nghe nói như thế liền ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời bà ta cũng tìm không tìm được lời nào để phản bác, chỉ kéo tay Bạch Chấn Phong nói: “Chấn Phong, anh nhất định phải tin tưởng em, tin tưởng em!”

Bạch Chấn Phong cũng không phải đồ đần, vừa mới bắt đầu mạch suy nghĩ có chút rối loạn, thế nhưng từ từ, đợi ông lấy lại tinh thần, cũng lý giải được một chút đầu mối, lập tức không nói câu nào, lôi Văn Tuyết Nhi ra cửa.

Nhìn bóng dáng hai người đi ra, Bạch Duyên Đình sợ Tưởng Uyển Đình sẽ thêm thương tâm, liền an ủi: “Bà ta bây giờ đã không thể gây ra nổi sóng gió gì nữa, hiện tại kế hoạch đều thuận lợi, mẹ vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó, chuyện trong công ty đều có con phụ trách!”

Biểu hiện của Bạch Duyên Đình hôm nay thật sự khiến Tưởng Uyển Đình vui mừng, việc duy nhất Bạch Chấn Phong không có lỗi với bà có lẽ chính là cho bà một đứa con trai như thế? Trước kia bà sợ anh không đủ cường đại, đối với anh quá nghiêm khắc, nhưng bây giờ, biểu hiện của anh tốt đến mức nằm ngoài dự liệu của bà, bà không cần phải xụ mặt với anh nữa, chỉ muốn đem đến cho anh tất cả sự dịu dàng trước kia không kịp cho.

Giờ phút này nghe anh nói, cũng sợ anh vì bà mà lo lắng, liền cười nói: “Yên tâm đi, mẹ không xem hai người đó là thứ gì to tát cả.”

Bạch Duyên Đình thấy sắc mặt bà chậm rãi khôi phục lại như thường, nghĩ đến tính cách mẹ mình cũng không mềm yếu như vậy, lúc này liền gật đầu.

Bạch Chấn Phong lôi Văn Tuyết Nhi lên xe mới ép hỏi bà ta: “Cô thật sự cố ý tiếp cận Uyển Đình đúng không? Lại còn hạ độc cô ấy đúng không? !”

Sắc mặt Bạch Chấn Phong âm trầm đến dọa người, ông tức giận nghiêm nghị chất vấn làm cho Văn Tuyết Nhi cảm thấy sợ hãi, ông chưa từng dùng bộ dạng đáng sợ như vậy đối diện với bà ta, Văn Tuyết Nhi nhìn người đàn ông hoàn toàn xa lạ, lập tức hoảng hốt.

Bà ta khẩn trương bắt lấy tay ông, ngay cả nước mắt cũng đã quên chảy, “Chấn Phong, anh nghe em nói, em cũng là vì tốt cho Hạo Hiên và Tuệ Nhiễm, em thật sự không đành lòng nhìn thấy bọn chúng bị người ta chỉ trỏ nữa rồi! Tưởng Uyển Đình và anh căn bản không có tình cảm cô ta vì sao còn muốn dây dưa không thả đến cùng với anh? ! Cô ta chính là cố ý làm như vậy, cô ta sống không tốt, cũng không cho người khác sống tốt! Chỉ cần một ngày cô ta không ly hôn thì chúng ta lại một ngày không có khả năng ở cùng nhau! Chấn Phong, anh thử tưởng tượng xem, nếu như cô ta chết rồi, chúng ta không phải sẽ có thể sống bên nhau sao? Hạo Hiên và Tuệ Nhiễm cũng sẽ không phải lén lén lút lút!”

Bạch Chấn Phong nghe những lời này của bà ta, cảm thấy lửa giận trong lòng từng đợt dâng lên, khoảng thời gian trước, bà ta nói với ông không quan tâm danh phận, lúc ấy ông còn cảm thấy rất có lỗi với bà ta, còn muốn bất kể thế nào cũng phải cho bà ta một danh phận, nào có nghĩ đến, bà ta vừa nói không cần danh phận, một bên vừa trong tối động thủ với Tưởng Uyển Đình! Ông tức giận đến mức toàn thân run rẩy, trực tiếp đưa tay bóp lấy cổ bà ta, giọng điệu cũng lạnh lùng đến đáng sợ, “Tại sao cô phải hại cô ấy? Là ai cho cô lá gan đi hại cô ấy? Ai cho cô gan đó? !”

Văn Tuyết Nhi nói cho ông biết chân tướng chỉ là hi vọng ông có thể hiểu được nỗi khổ tâm riêng của mình, bà ta thật sự không nghĩ tới Bạch Chấn Phong sẽ phản ứng lớn như vậy, đôi mắt ông đỏ đến đáng sợ, khuôn mặt âm trầm kia dữ tợn đến mức giống như vào trạng thái bùng nổ của dã thú, đôi tay sắt kẹp chặt lấy cổ bà ta, giống như không bẻ gãy cổ bà ta thì sẽ không bỏ qua.

Văn Tuyết Nhi lần đầu tiên ở trước mặt ông cảm thấy sợ hãi, hoặc là nói, bà ta chưa hề chân chính hiểu người đàn ông này, hóa ra ông cũng có thể tàn nhẫn như thế với bà ta.

Vẻ mặt bà ta hoảng sợ nhìn ông, cực lực phát ra lời nói từ trong cổ hộng, “Chấn Phong… Chấn Phong… Cầu xin anh… Hạo Hiên… Tuệ Nhiễm…”

Bạch Chấn Phong cuối cùng vẫn từ từ thu tay lại, lửa giận kia cũng dần dần lắng xuống, đợi đến lúc buông bà ta ra, Văn Tuyết Nhi lập tức thở mạnh không thôi.

Bạch Chấn Phong nhìn bộ dạng bà ta trong lòng cảm giác thật đúng là phức tạp khó tả, nghĩ đến bà ta dù sao cũng sinh cho ông hai đứa bé rồi, ông làm như thế quả thật có chút quá mức, liền mềm giọng nói với bà ta: “Liên quan đến chuyện của tôi và Tưởng Uyển Đình cô không cần xen vào, nuôi lớn Hạo Hiên và Tuệ Nhiễm mới là quan trọng nhất! Tôi còn có việc, để lái xe đưa cô về về!”

Bạch Chấn Phong nói xong liền trực tiếp đẩy cửa xe ra bước xuống, Văn Tuyết Nhi bị dáng vẻ vừa rồi của ông dọa sợ, bây giờ thấy ông muốn đi, bà ta cũng không dám dây dưa nữa, chỉ có thể trông mong thương xót nói với bóng lưng ông: “Em biết sai rồi Chấn Phong, anh đừng bỏ rơi chúng em có được không?”

Bạch Chấn Phong dừng bước chân một chút, cuối cùng vẫn không quay đầu liếc nhìn bà ta một cái, trực tiếp rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.