Chương trước
Chương sau
Từ khi Văn Tuyết Nhi được Bạch Chấn Phong đón về thì Bạch Tuệ Nhiễm rất ít khi ở nhà, vì thế trong nhà xảy ra chuyện gì cô ấy đều không biết rõ.

Văn Tuyết Nhi bị tống vào tù ngày thứ hai cô ấy mới biết được tin tức, là do Bạch Hạo Hiên nói cho cô ấy nghe, Bạch Hạo Hiên cũng kể luôn nguyên nhân Văn Tuyết Nhi bị bắt, chỉ là Bạch Tuệ Nhiễm nghe xong thì ngạc nhiên đến choáng váng.

Cô ấy quả thật không ngờ mẹ cô ấy dám chuốc thuốc độc anh trai cô ấy!!

Bạch Tuệ Nhiễm quyết định tự mình gặp mặt Văn Tuyết Nhi, cô ấy muốn giáp mặt hỏi cho ra nhẽ, tại sao bà lại làm như thế.

Mấy ngày không gặp Văn Tuyết Nhi tiều tụy đi rất nhiều, Bạch Tuệ Nhiễm ngồi bên ngoài cửa kính nhìn bà, chỉ cảm thấy giống như chưa từng biết người này, mặc dù bà sinh cô ấy nuôi cô ấy lớn, là người mẹ có quan hệ ruột thịt với cô ấy

Văn Tuyết Nhi nhìn Bạch Tuệ Nhiễm bên ngoài cửa sổ cũng cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, hai người nhìn nhau qua cửa kính hồi lâu mới nhấc ống nghe lên.

“Chuốc độc anh tôi là do bà làm?”

Văn Tuyết Nhi vô lực thở dài, gật đầu

Bạch Tuệ Nhiễm trong mắt lóe lên tia khổ sở, nước mắt không kiềm được chảy ra, cô ấy nghi ngờ nhìn bà gắt gao, khàn tiếng dò hỏi, “Tại sao?!”

Ánh mắt của Bạch Tuệ Nhiễm khiến Văn Tuyết Nhi một trận đau đớn, vội vàng nói: “Tuệ Nhiễm, mẹ làm như vậy là vì con và anh con…”

“Vì tôi và anh tôi?” Bạch Tuệ Nhiễm cười mỉa mai, không lên tiếng, vẻ mặt trào phúng nhìn bà.

Văn Tuyết Nhi bị cô nhìn như vậy, ánh mắt trốn tránh, quay đầu đi, “.., con đừng hận mẹ..”

Bạch Tuệ Nhiễm đau khổ nhắm mắt, “Bà biết không, từ nhỏ tới lớn tôi luôn đau đầu vì thân phận của bà, nhưng tôi chưa bao giờ hận bà, tôi tin bà chắc chắc có nỗi khổ tâm, bà cũng là người bị hại, tôi còn nghĩ rằng bà không cố ý đi phá hoại gia đình của người khác, nhưng mà hiện tại tôi mới nhận ra hình như tôi chưa bao giờ thật sự hiểu bà!” Cô ấy hít sâu một hơi, hình như dùng hết sức lực mà hỏi: ‘Bà cố ý đúng không? Năm đó, bà rõ ràng đã biết ba đã kết hôn rồi nhưng vẫn cố đi phá hoại gia đình người ta đúng không? Sinh ra tôi và anh trai cũng chỉ là muốn có được càng nhiều tiền thôi, đúng không?”

Văn Tuyết Nhi vẻ mẹ kinh hãi nhìn cô,“Sao con có thế nói như vậy?!”

Nụ cười của Bạch Tuệ Nhiễm ngày càng mỉa mai, “Nếu không, giải thích chuyện mẹ hại anh tôi như nào? Không phải bà luôn dạy tôi, bà nói tuy không cùng mẹ sinh, nhưng tôi cũng phải tôn trọng anh như anh cả sao, bà không phải đã dạy tôi những thứ này sao? Nhưng tại sao một mặt dạy tôi tôn trọng anh ấy mặt khác chuốc thuốc anh ấy? Bà nếu không ham vinh hoa phú quý, thì sao lại có tâm hại anh ấy chứ?! Bà nói là vì tôi và anh tôi?! Bà thật sự là vì chúng tôi sao?!”

Tiếng dò hỏi của cô ấy khiến cho Văn Tuyết Nhi không thốt lên được lời nào, Bạch Tuệ Nhiễm nhìn bà như vậy, chỉ thấy trái tim như bị vò nát, bị xé thành từng mảnh nhỏ, đau đến không nói lên lời.

“Từ nhỏ đến lớn người xung quanh nói tôi là con hoang, nhưng tôi không quan tâm, tôi tin bà là mẹ của tôi, tôi tin mẹ của tôi sẽ không biến tôi là con hoang, tôi tin là ba cần chúng ta, chỉ là ông có nỗi khổ riêng mới không đón chúng ta về nhà, cho đến năm mười sáu tuổi, tôi mới biết tôi thật sự là con hoang, bà biết khi đó tôi tuyệt vọng đến thế nào không? Khi tôi ý thức được những lời khó nghe mọi người chửi tôi đó đều không phải là lời đồn, tôi chỉ cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu! Bà nhớ khi đó tôi trốn một mình trong phòng bỏ đói ba ngày ba đêm suýt nữa thì chết không?! Bà biết khi đó tôi đau khổ đến thế nào không hả? Nhưng cho dù như vậy tôi vẫn không hận bà, tôi nghĩ bà là người đáng thương, là do bà lực bất tòng tâm, nhưng cho đến lúc này, thì ra đều là do tôi tôi hiểu sai, tất cả đều do bà cố ý, sinh ra anh trai tôi, rồi sinh tôi đều do bà cố ý hết?!”

“Nếu như được chọn, tôi thà không sống trên cõi đời này! Bà biết từ nhỏ tới lớn tôi chịu biết bao nhiêu đau khổ không? Bà chỉ nhìn thấy tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà thấy tôi ngày nào của hi hi ha haha giống như không có chuyện gì, nhưng bà biết mỗi tối tôi đều trốn trong phòng trộm khóc không? Chính là vì thân phận con hoang của tôi, cho dù sau này trở thành thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch thì tôi cũng mãi mãi không thể sửa được bệnh tư ti của mình, tôi không dám theo đuổi người mình thích, trước khi tôi gặp được bất cứ chuyện gì ý nghĩ theo bản năng luôn là phủ định chính mình, tôi luôn vô ý nói với chính mình, mày làm không được đâu, con hoang thì làm được gì hả?!”

“Rốt cuộc tại sao bà sinh ta tôi, tại sao bà lại phá hoại gia đình người khác?! Cuối cùng thì bà được cái gì, cái gì bà cũng không được! Nhưng bà hại nhiều người như thế, tôi, anh trai tôi, anh cả tôi, ai trong chúng tôi không phải người bị hại?! Tại sao hả?! Rốt cuộc là vì sao bà làm như vậy?!”

Nghe cô nói Văn Tuyết Nhi rơi nước mắt đầy mặt, ánh mắt bà vừa bế tắc vừa đau khổ, giọng nghẹn ngào, “Tuệ Nhiễm, Tuệ Nhiễm con đừng hận mẹ, mẹ xin lỗi, là mẹ có lỗi với con…”

Bạch Tuệ Nhiễm nhớ tới những đau khổ mấy năm qua, những ngày tháng ép cô ấy đến thở không ra hơi, cô ấy thật sự không biết nên nói cái gì với người trước mặt, nhìn bà tới tuổi này rồi mà còn bị bắt vào tù, nhìn bà dùng ngón tay gầy gò lau vệt nước mắt cô ấy cảm thấy bà đáng thương, nhưng khi nghĩ đến những chuyện bà làm lại thấy bà đáng hận.

Bà vẫn còn xin lỗi cô không ngừng, nhưng cô không muốn nghe tiếp nữa, dứt khoác dập ống nghe.

Tưởng Ký Châu vẫn còn đợi bên ngoài, cô ra ngoài thì thấy hắn, vội vàng lau nước mắt, nhẹ cuối đầu xuống, vờ như không có gì đi qua, “Đi thôi…thứ nên hỏi đều hỏi hết rồi.”

Vừa vượt qua hắn cánh tay liền bị nắm lấy, đang định quay lại hỏi, người kia không nói không rằng kéo cô vào trong lòng, cánh tay dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay đỡ sau gáy cô, từ trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói dịu dàng: ‘Còn anh ở đây…”

Không biết là do giọng hắn quá dịu dàng hay là cái ôm của hắn quá ấm áp, cô cuối cùng cởi bỏ lớp ngụy trang nhiều năm, lần đầu tiên trước mặt người khác khóc nức nở, hoàn toàn không để ý hình tượng…

Bạch Tuệ Nhiễm luôn tự ti, luôn sợ ánh mắt khác thường của người khác nhìn mình kia, luôn độc ác với chính mình, không có gì tốt để đối mặt kia…

Chuyện Văn Tuyết Nhi bị đưa vào đồn cảnh sát Trình Khanh Khanh cũng nghe nói, chỉ là cô không ngờ tới Bạch Chấn Phong chính là người ra tay,

Xem ra Bạch Chấn Phong đối với Bạch Duyên Đình chưa tới mức bạc bẽo, cũng đúng, dù sao cũng là con trai của mình, có ba mẹ nào thật sự tàn nhẫn với con mình đâu.

Bạch Duyên Đình cũng không ngờ Bạch Chấn Phong sẽ ra tay, anh còn tưởng lần này ông sẽ bảo vệ chặt chẽ Văn Tuyết Nhi, anh vốn dĩ chờ qua đại hội cổ đông sẽ thu mua luôn tập đoàn Bạch thị, nhưng Bạch Chấn Phong đột nhiên ra tay anh lại không tiện ra tay nữa, dù sao cho dù hai người gây nhau đến đâu, thì vẫn cần tình cảm ba con ngoài mặt, ông vì anh lui về sau một bước, anh cũng thu tay lại vì ông.

Thế nên kế hoạch ban đầu của anh bị hủy, chỉ cần người bên Tử Kinh viên không tới gây phiền phức cho anh, anh sẽ không động tới họ. Có điều muốn kéo gần quan hệ, Bạch Duyên Đình nói rồi, chuyện đó là không thể nào.

Dù sao việc lớn đều do anh quyết định, hắn nói làm thế nào Trình Khanh Khanh tự nhiên cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Thời gian này cô cũng gặp Bạch Tuệ Nhiễm mấy lần, nhưng vì chuyện của Văn Tuyết Nhi, giữa hai người đều có chút không thoải mái, nhưng Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ nhiều, cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi, có thế trở về làm bạn thân cô đương nhiên sẵn sàng, nếu cô cưỡng cầu vì chuyện thân phận, thôi thì mọi chuyện tùy duyên.

Lần trước vì con trai của Andy cứu Tiểu Nhã, Trình Khanh Khanh đã cảm kích Andy một lần, bản thân Andy cũng không nghĩ thằng con mình thế mà lại trở thành anh hùng nhỏ, đối với lòng cảm kích của Trình Khanh Khanh vừa thấy vui vẻ vừa thấy ngại ngùng.

Trình Khanh Khanh cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, chuyện này dù sao cũng phải đích thân cảm ơn anh hùng nhỏ, thế nên cô dứt khoát chọn một dịp dắt Tiểu Nhã qua nhà Andy một chyến.

Tiểu Nhã vì để cảm ơn chú sâu róm đã đặc biệt chuẩn bị một món quà, hôm nay là thứ bảy, lúc hai người đến An Khai Dương đúng lúc vừa xuống lầu, hắn đã học mười hai rồi, thứ bảy cũng phải học thêm.

“Con là Khai Dương đúng không? Chuyện lần trước thật sự rất cảm ơn con.”

An Khai Dương bày vẻ không có gì, “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần như thế ”

Trình Khanh Khanh có hơi bối rối, cũng không biết do mình lớn rồi hay không, mà cảm thấy ở chung với thiếu niên có hơi tốn sức, Andy bên cạnh nhìn thấy thế, vội vàng dạy dỗ: “Sao lại ăn nói với dì như thế? Thật bất lịch sự?!” Rồi đẩy Tiểu Nhã qua nói: “Tiểu Nhã nhà người ta còn chuẩn bị quà cho con đây này”

An Khai Dương nhìn gương mặt trắng trắng mềm mềm kia của tiễu Nhã rồi nhìn cái hộp quà đựng trong cái túi, nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Ai cần quà của nó chứ?!”

Andy thấy như thế chỉ hận không thể đạp cậu ấy một cái, mặt lập tức hầm hầm nói:”Em gái nhỏ nhà người ta đặc biệt đến cảm ơn con, đừng có mà quá đáng!”’

Tiểu Nhã không hề bị cậu ấy dọa sợ, ngoan ngoãn hai tay đưa quà cho hắn, giọng nói mềm mại nói: “Chú ơi, cảm ơn chú lần trước đã cứu con!”

Cũng không biết đụng trúng tình mẹ trong cậu ấy hay là do nhìn con nhóc trông đáng thương, An Khai Dương dứt khoát lấy hộp quà trong bì, không nói lời nào, trực tiếp ra cửa.

Andy nhìn bóng hắn ra cửa khẽ lắc đầu, rồi nói với Trình Khanh Khanh: “Thằng nhỏ này không hiểu chuyện, cô đừng để ý nó.”

Trình Khanh Khanh cười cười, “Không sao đâu.” Nhớ tới hồi nãy Trình Nhã gọi người ta là chú Trình Khanh Khanh cảm thấy hơi bất lịch sự liền nói với Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã này, vừa nãy sao con gọi anh Khai Dương là chú thế? Người ta còn trẻ mà, bị con gọi thành già mất rồi.”

Andy nghe vậy liền che miệng cười, “Tôi thấy gọi chú khá hay đó, khá đáng yêu.”

Cô sờ mặt Tiểu Nhã nói: “Tiểu Nhã muốn gọi như nào cứ gọi thế đó nha con, không cần nghe mẹ nói, con vui là được, hiểu không?”

Tiểu Nhã nhìn mẹ rồi nhìn dì Andy, nhíu mày nghĩ ngợi, “Được ạ!”

Hai người nhìn bộ dáng thành thật của cô bé thì nhịn không được cười rộ lên.

Lớp học của An Khai Dương ở toà lầu cuối cùng, mỗi ngày cậu ấy đi ngang qua khối mười, mười một đều gây ra một trận kích động

An Khai Dương coi là nhân vật biểu tượng của Nhất trung, học bá, giáo bá, giáo thảo, đều là tiêu chuẩn đại thần hàng đầu, mấy nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi trồng cây si với cậu ấy cũng rất bình thường.

Chỉ là ngày nào cũng có nữ sinh vây nhìn ít nhiều cũng khiến cậu ấy cảm thấy phiền phức, lúc đi từ bên đó qua thì mày đã nhíu chặt, nhưng vẻ mặt mất kiên nhẫn này của cậu không làm mấy đứa con gái xung quanh bỏ cuộc, mà còn phấn khích thêm

“Trời ơi, vẻ mặt nghiêm túc của đàn anh Khai Dương đẹp quá đi mất!”

“Chân mày của đàn anh Khai Dương trông đáng yêu quá đi”

“Đàn anh Khai Dương làm gì cũng đẹp hết, cho dù hắn muốn ăn người chắc tui cũng bị quyến rũ chết!”

An Khai Dương: “….” Trong lòng thầm mắng một tiếng: thần kinh!

Một đường đi đến phòng học ngồi xuống, An Khai Dương chào hỏi với bọn anh em trong lớp, chuẩn bị lấy vở trong cặp ra giả vờ, vừa mở cặp sách ra liền nhìn thấy hộp quà nằm trong đó.

Là món quà do con nhóc đó tặng.

Một nam sinh cao gầy bình thường chơi thân với An Khai Dương nhìn thấy, vội giật lấy nói: “Nhận quà từ gái nữa à?” Vừa nói vừa định bóc quà ra.

An Khai Dương cướp quà lại trước khi hắn bóc, mặt khó chịu, “Đừng có tùy tiện mở đồ của người khác, bất lịch sự nghe không?”

Cậu con trai cao gầy không giận, ngược lại như phát hiện ra lục địa mới, mặt cười vi diệu, “Ồ, An Khai Dương, thành thật khai mau, là ai tặng? Trước đây tôi mở quà nữ sinh cho cậu không ít lần còn gì, cũng không thấy cậu như thế này, này không phải là người trong lòng tặng cậu đó chứ?” Vừa nói vừa đụng đụng tay, cười.

An Khai Dương trừng hắn một cái,

“Chứ sao cậu coi như bảo bối thế kia?”

An Khai Dương hấp tấp, “Tôi làm gì có?”

Cậu con trai cao gầy không chọc hắn nữa, vội vàng nói: “Rồi rồi, mau bóc ra xem nào.”

Thật ra An Khai Dương cũng tò mò không biết con nhóc kia tặng mình cái gì, vậy nên trước ánh nhìn chằm chặp của nam sinh cao gầy cậu cẩn thận bóc món quà ra.

Trong hộp nằm nguyên một con sâu róm xanh lè nhơn nhớp…….

Sau khi An Khai Dương mở cái hộp ra nhìn, phản ứng của cậu chính là,

“AAAAAAAAA, DM,DM!!!”

Cái hộp đó bị cậu ném ra thật xa, con sâu róm bị quăng rơi ra mặt đất, cậu gần như cùng lúc nhảy vọt lên chỗ bục giảng, vẻ mặt sợ hãi.

Trong phòng học lúc này đã có không ít người, con sâu bay ra từ trong hộp cũng làm mọi người giật mình, trong lớp lập tức loạn cào cào, nhưng hoản loạn qua đi thì chợt nhận ra mấy đứa con trai bình thường lạnh lùng cũng bị dọa thành như vậy khiến mọi người có hơi khó tin…

Nam sinh cao gầy ngồi xổm bên cạnh nhìn con sâu róm, càng nhìn càng thấy lạ, hắn dứt khoát cẩn thận lấy ngón tay móc con sâu róm lên, lúc này mới thở dài.

“Con này giả đó, đồ chơi thôi,”

Mọi người nghe hắn nói xong đều thở ra một hơi, nhưng còn An Khai Dương, giờ mới tỉnh táo lại trong cơn hoảng hồn, mới ý thức được bộ dạng ban nãy của bản thân mất mặt biết bao nhiêu.

Nam sinh cao gầy lại nhặt cái hộp lên, bỏ con sâu vào trong, nói với An Khai Dương: “Chắc là ai xỏ cậu rồi, tôi giúp cậu vứt nó đi.”

An Khai Dương lại không do dự giành lại cái hộp, lạnh lùng nói: “Tôi tự có cách xử lý.”

Nam sinh bị dáng vẻ này của hắn làm sững sờ, “Dọa cậu thành như vậy…”

“Đã nói để tôi tự mình xử lí!”

“…”

Nam sinh cao gầy bị cậu làm cho giật mình, dứt khoát không nói gì nữa.

An Khai Dương ngồi xuống chỗ mình lần nữa, quăng cái hộp lên mặt bàn, lập tức hận đến nghiến răng, cậu thật sự không nghĩ đến, cậu đã cứu con nhóc đó một mạng mà nó lại lấy oán báo ân, còn dùng sâu róm để dọa cậu.

Lại nhìn thấy ánh mắt vi diệu của mọi người trong lớp học, An Khai Dương vội vàng chôn đầu vào sách, trong lầm vừa thầm mắng con nhóc kia, vừa cảm thấy hôm nay mình mất mặt muốn chết rồi.

An Khai Dương càng nghĩ càng giận, cậu thấy mình phải cho con nhóc kia một bài học mới được, vậy nên thứ hai đầu tuần, An Khai Dương sau khi tan học không về nhà, cũng không đi đua xe với bọn anh em, mà dạo tiệm đồ chơi mua một con rắn đồ chơi bề ngoài dữ tợn trông như con thật, sau đó trực tiếp cởi mô tô đến trường mầm non tìm con nhóc báo thù.

Trường mầm non này bởi vì chuyện giáo viên tham gia bắt cóc đã nghiêm túc chỉnh đốn lại, trong trường bây giờ quản lí rất nghiêm khắc, người bên ngoài không thể vào trong.

An Khai Dương chỉ có thể đứng tìm ở bên ngoài hàng rào bảo vệ, cuối cùng phát hiện bóng hình con nhóc gần bở tường hàng rảo bảo vệ, đang chơi cầu trượt cùng một cậu bé.

Trong mắt An Khai Dương lóe ý cười vi diệu, vội vàng gọi bé: “Hey, Nhóc con, Hey!”

Mấy bạn nhỏ trong trường mầm non đều lần lượt về gần hết, bây giờ chỉ còn lại bé với một cậu bạn, thế nên tiếng hắn vang lên bọn bé đều nghe thấy, Tiểu Nhã quay đầu nhìn, bé vội vàng cười với cậu, vẫy tay với cậu.

“Khang Tư Hãn cậu ngồi yên nhé, đừng có xuống trước đó.” Tiểu Nhã nhắc nhở một câu, khi thấy cậu bé ngồi yên xong thì bé mới cẩn thận trèo xuống cầu trượt đi đến bên hàng rào.

“Chú, sao chú lại qua đây, quà con tặng chú có thích không?”

Vừa nghe bé nhắc đến quà cậu lại giận lên, nhưng mà, vì kế hoạch tiếp theo nên hắn cố ý giả vờ, “Cũng được” Sau đó lại nói: “Hôm nay tôi cũng mang cho nhóc một món quà.”

Tiểu Nhã nghe xong mắt liền sáng lên, mặt mày vui vẻ: “Cái gì thế ạ?!”

Đôi mắt An Khai Dương lóe lên tia nguy hiểm, cầm lấy con rắn đồ chơi giấu phía sau đưa ra trước, còn nắm đuôi con rắn quơ quơ trước mặt bé.

“AAAAAAAAAAA” Tiểu Nhã hét lên mấy tiếng, vội vàng lùi về sau hai bước, nhưng vì lui quá nhanh, không đứng vững, cơ thể liền lảo đảo té xuống đất, sau đó miệng, “oaaaaaaaaaa, huhuhuhuhuhuh!!!!”

An Khai Dương: “……”

An Khai Dương vốn muốn dọa con nhóc này, nhưng mà nhìn nó khóc nức nở như vậy ngay lập tức ngây ngốc, vội vàng thu con rắn lại, giọng nói hấp tấp, “Ấy…tôi không …tôi không muốn dọa nhóc….tôi…”

Khang Tư Hãn trèo xuống cầu trượt bạch bạch bạch chạy đến bên Tiểu Nhã đỡ bé lên, sau đó trừng An Khai Dương: “Tiễu Nhã sợ rắn nhất đó, tối nay chắc chắn cậu ấy sẽ mơ thấy ác mộng!”

Nếu như trước đây có con nít ranh nào dám mắng cậu, An Khai Dương đã hét trở lại, nhưng mà bây giờ, bị thằng nhóc ranh này mắng một trận, cậu lại xấu hổ sờ mũi, nhìn thấy Tiểu Nhã khóc như vậy, trong chốc lác cũng không biết nói gì.

“Nhóc…nhóc đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết nhóc sợ rắn…”

“huhuhuhuh, mẹ ơi,huhuhuh..”

“…..” An Khai Dương đau đầu vò tóc, “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!” Cách bởi cái hàng rào, cậu không thể vào an ủi bé, chỉ có thể ở bên ngoài vội vàng nói.

Nhìn cô bé chắc nửa ngày cũng chưa nín, An Khai Dương giờ mới ý thức được mình gây chuyện xấu, vốn dĩ cảm thấy con nhãi này đáng hận, nhưng vừa thấy nó khóc cậu xót xa như vậy, cậu lại cảm thấy chính mình thực sự quá ấu trĩ, cư nhiên đi tính toát với con nít.

Ngay lúc hắn vội thì vô tình thấy bên cạnh trường có người bán đồ trang sức, An Khai Dương đột nhiên nghĩ tới con nhãi này hình như khá thích sửa soạn, liền vội vàng mua một cái cột tóc hoa hồng đỏ.

Cậu cầm cột tóc đến ngay hàng rào, quơ quơ trước mặt bé, “Này….tôi mua nhóc cái này, cái này cột lên chắc chắn rất đẹp!”

Bạn nhỏ Tiểu Nhã nhìn trên tay cậu một cái, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, An Khai Dương thấy có hiệu quả liền nói: “Nhóc qua đây, tôi cột lên cho nhóc”

Tiểu Nhã nghiêng đầu nhìn cậu mang theo nghẹn ngào: “Chú biết cột tóc hả?”

An Khai Dương: “…..” Cậu cảm thấy cột tóc chỉ là chuyện nhỏ, liền vội vàng gật đầu không ngừng, “Đương nhiên biết, tôi cột rất đẹp.”

Bạn nhỏ Tiểu Nhã liền dùng tay quệt nước mất, từ từ đi tới, vẻ mặt thành thật: “Chú cột phải đẹp lên đó.”

An Khai Dương nhìn bé cuối cùng cũng nín, thở dài một hơi, liên tục nói: “Được được được!”

Bạn nhỏ Tiểu Nhã liền quay người với hắn, bởi vì lúc mẹ cột tóc cho bé cũng như thế này, nhưng anh bạn An Khai Dương lại khó xử nhìn sau đầu bé.

Cái này….nên làm như nào?

Nhưng lời đã nói không thể rút về, sợ con nhóc này lại khóc lóc không ngừng nữa, dứt khoát lung tung cầm láy tóc của nhóc lên, lại sợ làm đau nhóc, nên dùng lực rất nhẹ.

Cầm mớ tóc lên An Khai Dương lấy cái cột tóc hoa đỏ qua so bên này rồi so bên kia, rồi mới lung tung cột lên.

Mới có chút mà An Khai Dương đã trán đầy mồ hôi, lúc này coi như xong, thở dài một hơi.

“Xong rồi.”

Tiểu Nhã sờ sau đầu, bé cũng không biết cột như thế nào, liền mở mắt to nhìn cậu: “Đẹp không ạ?”

An Khai Dương lật đầu lia lịa. “Đẹp lắm.”

Vừa nói xong, liền nghe thấy giáo viên gọi ở bên ngoài, “Tiểu Nhã mẹ tới đón con này.” Tiểu Nhã cười với cậu: “Mẹ tới đón con rồi, con phải về nhà rồi, tạm biệt.”

An Khai Dương vẫy tay với bé, “Tạm biệt!”m

Vừa định quay người đi, lại không ngờ cậu nhóc hồi nãy chơi cầu trượt nảy ra một câu hỏi: “Tiểu Nhã người này là ai vậy?”

Bạn nhỏ tiểu Nhã gần như không nghĩ gì mà nói, “Chú của tớ đó.”

An Khai Dương chỉ thấy như đầu gối bị bắn.

Hai bạn nhỏ lại không cảm thấy gì, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, mà An Khai Dương nhìn bóng bé rời đi cuối cùng thở dài một hơi.

Cậu thực sự thấy mình hèn nhát, vốn định đến trả thù, cuối cùng biến thành bản thân hạ mình lấy lòng, An Khai Dương chưa bao giờ cột tóc cho con gái đâu!

Nhìn con rắn đồ chơi trên tay, hắn cậu giận dữ trừng mắng. “Mày trông dọa người như thế làm gì hả?!” Hoàn toàn quên mất nó là do bản thân cố ý lựa ra.

Tiểu Nhã cùng Khang Tư Hãn đi ra khỏi sân sau, bạn nhỏ Khang Tư Hãn thấy phía sau đầu tiểu Nhã rối bù xù liền cảm thấy sai sai.

“Tiểu Nhã, tóc cậu xấu quá.” Cậu bé lấy tay chỉ chỉ.

Tiểu Nhã:”…”

“Tớ không lừa cậu đâu, xấu thật đó! Cậu như này ra ngoài bị mọi người cười cho coi!”

Tiểu Nhã không cười, đi được một lát thì âm thầm đưa tay lấy cái cột tóc xuống, nhìn cái bông trên dây cột bé bĩu môi.

Ông chú này thật ngốc quá đi, cột tóc cũng không biết cột nữa.

Tác giả muốn nói là:

Chương này khiến đầu tôi phình ra….. thật sự phình ra rất to…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.