Chương trước
Chương sau
Tối hôm nay, Chỉ Ngưng phá lệ gợi cảm, hơn nữabên cạnh cô còn có hai tiểu suất ca làm nền, càng thêm thu hút ánh nhìn của mọingười. Chỉ Ngưng lấy hai ly nước hoa quả cho con trai, sau đó an vị ngồi ở mộtgóc hội trường, vui vẻ trò chuyện.
“Ivan, Ch­eney, mẹ với các con thương lượng một việc được không?”
“Tốt! Mẹ, mẹ nói đi.” Hai tiểu tử lại đồng thời mở miệng.
“Các con có thể ít trêu chọc những muội muội xinh đẹp kia được không?” ChỉNgưng nhớ chuyện tới chuyện ở đại sảnh khách sạn, liền vừa tức giận, vừa buồncười.
【 Bắt đầu nhớlại 】
Chỉ Ngưng cùng hai tiểu tử ra khỏi thang máy, vừa vặn, hai vị này liền nhìnthấy một tiểu cô nương đang chơi đùa, tiểu tử kia vội vàng chạy lên, con trailớn kéo tiểu cô nương, nói: “Muội muội, em thật đáng yêu a! Từ nay về sau, anhgọi là em là tiểu dâu tây được không?”
Con trai nhỏ cũng không cam chịu yếu thế, hôn một cái lên gò má tiểu cô nươngnói: “Thân ái, anh gọi em là tiểu anh đào, được không? Từ nay về sau, em hãytheo anh tốt lắm.” Nói xong, sờ lên đầu tiểu cô nương, động tác này, rất giốngđộng tác người nào đó sờ đầu Chỉ Ngưng. Kết quả, tiểu cô nương này còn khôngkịp phản ứng hai suất ca này cuộc đang nói cái gì, liền 【 oa】 một tiếng, khóc ầm lên. Con trai lớn nén giận nói vớiem trai: “Ch­eney, đều là tại em a! Sao em lại hù dọa tiểu dâu tây? Làm em ấykhóc. Tiểu dâu tây, ngoan, đừng khóc.”
“Đâu có liên quan tới em a? Hẳn là anh mới đúng chứ? Đừng tưởng rằng anh nhảyra từ bụng mẹ sớm hơn em một phút, em sẽ sợ anh. Tiểu anh đào, em không cần đểý hắn, anh dẫn em đi gặp mẹ của anh, mẹ của anh là người xinh đẹp nhất thếgiới.” Con trai nhỏ kéo tay tiểu cô nương, muốn đi tìm Chỉ Ngưng. Tiểu cô nươngtiếng khóc càng lúc càng lớn, đưa tới thật nhiều người. Chỉ Ngưng mới từ toiletđi ra, liền nhìn thấy hai con trai bảo bối của mình đang nói chuyện với mộttiểu cô nương, vội vàng kéo hai đứa ra, hơn nữa còn nói xin lỗi với mẹ của tiểucô nương.
【 nhớ lại chấm dứt 】
“Mẹ, đều là Ivan tranh của con, từ nay về sau chỉ cần anh ấy không tranh củacon nữa là được rồi.”
“Quỷ a! Vừa rồi còn không phải là anh nhận thức tiểu dâu tây trước! Em về saumới đến.”
Chỉ Ngưng thấy hai con trai bảo bối cãi nhau vì một tiểu cô nương, nhân cơ hộimùi thuốc súng còn chưa nặng mở miệng nói, “Hiện tại, mẹ rất trịnh trọng nóivới các con, từ nay về sau, không cho phép các con đến gần tiểu cô nương khôngquen biết nghe không? Các con chỉ cần có mẹ là tốt rồi.”
“Đã biết, mẹ.”
“Như vậy mới ngoan. Đúng rồi, các con hôm nay có học tiếng Nhật hay không?”
“Có, chúng con cũng đã chat webcam, nói cho thầy giáo nghe xong.” Hiện tại, haitiểu tử này đã nói được ba ngoại ngữ, nhưng bọn họ vẫn đang học thêm nhiềungoại ngữ hơn.
“Được, ngoan, ngày mai mẹ đưa các con đi chơi.”
“Thật tốt quá, cám ơn mẹ!” Con trai nhỏ hưng phấn nhảy dựng lên, ngồi trên đùiChỉ Ngưng, ôm lấy cổ cô, dùng sức hôn lên mặt cô.
“Em mau xuống, như vậy mẹ sẽ rất mệt mỏi.” Con trai lớn đau lòng nhìn ChỉNgưng, không nỡ làm mẹ thân ái mệt mỏi.
“Đúng nga! Mẹ mấy ngày nay nhất định là mệt mỏi.”
Chỉ Ngưng lại nhìn hai anh em sinh đôi thương mình như vậy, cô cảm giác nhữngkhổ sở trước kia mình chịu đựng đều đáng giá.
-------------LOVE-----------
Hoàng Phủ Thần Phong đứng ở một nơi không xa nhìn Chỉ Ngưng và hai đưa con traisinh đôi, nhìn thấy con trai hiểu chuyện như vậy, hắn rất cảm ơn Chỉ Ngưng đãdạy dỗ hai đứa nhỏ tốt như vậy. Hoàng Phủ Thần Phong đi tới, đứng trước mặt ChỉNgưng cùng con trai, nội tâm của hắn rất kích động. “Ngưng Nhi”
Vốn Chỉ Ngưng đang nói chuyện phiếm với con trai, nghe được hai chữ [Ngưng Nhi]này, cô liền biết Hoàng Phủ Thần Phong đã đến. Chỉ Ngưng cầm tay con trai, côcòn không biết như thế nào đối mặt với Hoàng Phủ Thần Phong.
Kỳ thật, hai tiểu tử kia đã sớm biết cha của bọn họ là Phong đại thiếu trongtruyền thuyết, hơn nữa sau khi bọn họ về nước, những phóng viên luôn luôn đưatin.
“Xin chào!” Ngoại trừ hai chữ này, Chỉ Ngưng không biết còn có thể nói cái gì.
“Ngưng nhi, anh rất nhớ em, trở về đi!”
“Thật... thật ngại quá, chúng tôi còn có việc đi trước.” Chỉ Ngưng không biếtHoàng Phủ Thần Phong còn đến tìm cô, cô thất kinh dắt tay con trai muốn rời đi.
“Ngưng Nhi, tha thứ cho anh, anh không thể không có em, trở về đi!” Hoàng PhủThần Phong chạy đến chặn đường đi của Chỉ Ngưng, ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực.
“Buông ra Hoàng Phủ Thần Phong, buông ra, nghe thấy không?” Chỉ Ngưng giãy dụa.
Hai tiểu tử kia nhìn thấy mẹ thân ái của bọn họ bị người đàn ông đáng chết khidễ, bọn họ càng chán ghét người này.
“Uy, tên đàn ông đáng chết, thả mẹ tôi ra.” Con trai lớn muốn cứu Chỉ Ngưng ra.
“Tên đàn ông thối, ông cút mau đi! Mẹ của tôi chán ghét ông, chẳng lẽ ông nhìnkhông ra sao?” Con trai nhỏ hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong nghe được con của mình, một người gọi hắn là tên đàn ôngđáng chết, một người khác gọi hắn là tên đàn ông thối, thiếu chút nữa tức giậnđến bất tỉnh. Hắn buông Chỉ Ngưng ra, cư cao lâm hạ nhìn hai đứa con trai sinhđôi của mình, “Cha không phải tên đàn ông đáng chết, càng không phải tên đànông thối, cha là cha của các con.”
“Shit! Cha của chúng tôi đã sớm mất, hơn nữa, ông cũng không xứng là cha chúngtôi.” Con trai lớn nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong nói hắn là cha của bọn họ,liền thô tục mắng hắn.
“Ivan, không cho nói thô tục.”
“Dạ, mẹ, con sai rồi.”
“Cha của các con hoàn hảo đang đứng ở đây, không chết sớm như vậy.” Xem ra, haiđứa con của mình không dự định nhận người cha là hắn đây. “Ngưng Nhi”
“Chúng tôi muốn đi, tạm biệt.” Chỉ Ngưng không cho Hoàng Phủ Thần Phong cơ hộinói chuyện, dắt tay hai đứa con trai rời đi.
Hoàng Phủ Thần Phong cũng đi theo ra ngoài, tiếp tục nói: “Ngưng Nhi, anh biếtrõ năm đó anh làm tổn thương em vô cùng sâu, nhưng sau khi em rời đi, anh liềnđã hối hận, anh cũng biết rõ người đàn ông kia ép buộc em đeo nhẫn, anh biết”
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh câm miệng!” Chỉ Ngưng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phongnói đến chuyện năm năm trước, cô lập tức dừng bước, “Hoàng Phủ Thần Phong, lúctrước tôi cầu xin anh như thế nào, bảo anh không cần đi? Anh là như thế nào đốixử với tôi? Hừ, anh đã quên sao? Tôi đây cả đời cũng sẽ không quên, nếu như anhđã quên..., tôi đây liền nhắc nhở anh, năm đó, tôi cầu xin anh, anh đẩy tôi ngãvào bàn trang điểm, nhưng anh liền không liếc nhìn một cái đã bỏ đi, tôi còn bòtheo cầu xin anh, anh thì sao, ngay cả quay đầu cũng không.”
Lời Chỉ Ngưng nói..., lần nữa làm cho Hoàng Phủ Thần Phong nhớ tới năm nămtrước, năm năm này, Hoàng Phủ Thần Phong thường xuyên nghĩ tới chuyện đã xả rangày đó. “Chỉ Ngưng, tha thứ cho anh, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, em muốnnhư thế nào cũng có thể.”
“Không cần” nói xong, Chỉ Ngưng nắm tay con trai ngồi vào xe.
Hoàng Phủ Thần Phong cũng lập tức ngồi lên xe, đuổi theo Chỉ Ngưng và con trai.
Chỉ Ngưng vừa đến khách sạn, Hoàng Phủ Thần Phong cũng lập tức đến, hắn luônluôn đi theo sau bọn họ.
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh làm loạn đủ chưa?”
“Nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ luôn luôn đi theo sau ba mẹ con em.”
“Ch­eney, em nói, người đàn ông này có phải da mặt rất dày không.”
“Vậy còn phải nói sao, tên đàn ông thối ăn no không có chuyện gì làm.” Hai tiểutử kia kẻ xướng người hoạ nói.
Nếu như hai tiểu tử này không phải con trai của Hoàng Phủ Thần Phong, hắn thậtsự sẽ không chút lựa chọn bóp chết bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.