Chương trước
Chương sau
Thời điểm Nhậm Từ Từ vào đại học, cha cô càng đam mê cờ bạc hơn. Ngoại trừ kiếm tiền nuôi sống bản thân, còn phải trả nợ cho cha.
Khi đó vừa qua nghỉ hè, khai giảng được một ngày, Nhậm Từ Từ bị đòi nợ từ trong nhà ra ngoài ngõ, mười mấy tên đàn ông to lớn, trong tay cầm côn gậy, là một đám hung thần ác sát.
Nhậm Từ Từ vốn lá gan vô cùng lớn, nhưng khi đó vẫn là bị dọa đến thiếu chút nữa là khóc.
Khi đó cô mới biết, cha cô cờ bạc cả đêm ở bên ngoài, thiếu gần ba vạn.
Ba vạn, Nhậm Từ Từ học xong bốn năm đại học, trả không biết bao nhiêu lần.
Những người đó cho cô ba tháng, còn không kịp trả thì chém một cánh tay của cha cô.
Từ đó về sau, Nhậm Từ Từ một ngày làm vài công việc, vì kiếm tiền, làm rất nhiều, học cũng bữa đi bữa không. Hơn nữa, sau đó không tham gia bảo vệ tốt nghiệp, vì thế bằng tốt nghiệp cũng không được lấy. Nghe nói, năm đó cô học, từ trên xuống dưới chỉ duy nhất mình cô không lấy được bằng tốt nghiệp.
Học phát thanh, không có bằng tốt nghiệp, cũng sẽ như không, đài truyền hình nào cũng không nhận.
Cũng may, cô bây giờ cũng không phải dựa vào cái bằng ấy mà sống.
Còn vì sao ngày đó cô không tham gia bảo vệ tốt nghiệp, bởi vì ngày đó, cô vào bệnh viện sinh con.
Lại nói đến hôm gặp Thẩm Tư Ngôn.
Ngày đó, cô làm bồi bàn ở một quán rượu.
Gần cửa sổ có mấy người khách uống say. Lúc cô bê rượu tới, bị mấy người kéo xuống bồi rượu.
Cô không chịu, người nọ chỉ vào cô mắng, "Gái điếm chết tiệt! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Nhậm Từ Từ lúc ấy hơn mười hai mươi tuổi, tính tình hướng ngoại. Bị người khác mắng là gái điếm, vô cùng tức giận, người kia liền ăn một cái tát.
Cô xuống tay không nhẹ, tên đàn ông kia dường như bị cô đánh phát ngốc.
Nhưng thật nhanh, hắn liền hoàn hồn, ánh mắt hung ác, đột nhiên cầm bình rượu trên bàn định đập lên đầu cô.
Nhậm Từ Từ muốn tránh, bị mấy kẻ đi cùng giữ lại, không thể nhúc nhích.
Cô trơ mắt nhìn bình rượu kia đập vào đầu cô.
Chung quanh có thét chói tai, nhưng không ai dám đi lên can ngăn. Sau này Nhậm Từ Từ mới biết được, cái tên cầm bình rượu kia là con ông cháu cha, ở thành phố H, không ai dám chọc hắn.
Lúc ấy, Nhậm Từ Từ cho rằng chính mình chết chắc rồi.
Nàng nhắm chặt con mắt, chuẩn bị cắn răng chịu.
Hiện tại nghĩ đến, cô khi đó lá gan thật lớn, chỉ cần không đánh chết cô, liền không có gì quá đáng sợ.
Cô cho rằng bình rượu kia sẽ đập xuống đầu, cánh tay đột nhiên bị kéo, cả người lao lên trước, đâm vào một lồng ngực cứng rắn.
Nhậm Từ Từ mở mắt, ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Tư Ngôn tuấn tú đang nhìn lũ người kia.
Thẩm Tư Ngôn thân thủ lợi hại, cứu cô, đồng thời, thuận tiện đánh ngã mấy tên.
Cái tên say khướt công tử kia từ trên mặt đất bò dậy, chửi ầm lên, "Mẹ nó! Lão tử giết chết ngươi!"
Hắn trước hết xông tới, ngay sau đó, theo sau hắn mấy tên bằng hữu cũng tất cả xông tới.
Nhậm Từ Từ sợ tới mức trái tim run rẩy, túm Thẩm Tư Ngôn, phản xạ có điều kiện mà chạy.
Thẩm Tư Ngôn đẩy cô, nhíu mày quát nàng, "Đứng sang bên cạnh đi!"
Lời còn chưa dứt, liền xông vào mấy kẻ kia.
Thẩm Tư Ngôn thân thủ nhanh nhẹn, vừa thấy chính là luyện qua, không một lát liền đánh ngã mấy kẻ kia.
Đương nhiên, anh thân thủ tốt, cũng không chịu nổi người nhiều, trên người cũng có vào vết thương nhỏ.
Lúc đi, cái tên công tử bị đánh sưng mặt kêu gào, "Mày đứng lại cho tao! Lão tử sớm muộn gì cũng giết chết mày!"
Thẩm Tư Ngôn lạnh nhạt liếc mắt một cái, biểu cảm lạnh lùng, nói: "Thẩm Tư Ngôn, hoan nghênh mày tới tìm tao."
Thẩm Tư Ngôn cái tên này rất lợi hại.
Nhậm Từ Từ quay đầu lại, thấy cái tên công tử kia trắng mặt.
Nhưng khi đó, Nhậm Từ Từ cũng không biết Thẩm Tư Ngôn là thân phận gì. Cô ngày thường không quá chú ý những cái đó.
Thẩm Tư Ngôn từ quán bar ra, đi rất mau.
Nhậm Từ Từ chạy một hồi lâu mới đuổi kịp anh, ngăn ở trước mặt, "Anh từ từ!"
Thẩm Tư Ngôn híp mắt nhìn cô.
Nhậm Từ Từ nhìn khóe miệng anh xanh tím, có chút sốt ruột nói: "Tôi có thuốc, tôi cho anh thuốc!"
"Không cần." Thẩm Tư Ngôn lạnh giọng nói, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhậm Từ Từ vội vàng kéo anh, "Anh từ từ, từ từ a."
Cô vừa nói vừa lấy ra trong túi một tuýp thuốc mỡ.
Thẩm Tư Ngôn kinh ngạc, "Cô thường xuyên bị đánh?"
Tự nhiên trong người mang theo thuốc mỡ.
Nhậm Từ Từ cười, "Đề phòng nha."
Nhậm Từ Từ đưa Thẩm Tư Ngôn đến con đường đối diện quán bar.
Đường nhỏ có đèn, rất sáng, dưới đèn có một cái ghế lớn.
Nhậm Từ Từ bóp ít thuốc trên ngón tay, "Sẽ đau, anh kiên nhẫn một chút."
Thẩm Tư Ngôn ghé mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.
Miệng vết thương có chút rát, thuốc mỡ chạm đến, đau rát, nhưng anh chỉ hơi nhíu mi, không kêu một tiếng.
Nhậm Từ Từ cho anh thuốc, cũng cảm ơn anh.
Thẩm Tư Ngôn mặt không biểu tình, "Là ai tôi cũng sẽ cứu."
Ý trong câu chữ, cứu cô, cùng cô không quan hệ.
Nhậm Từ Từ bĩu môi, không thể làm côảo tưởng một chút sao.
"Thẩm Tư Ngôn, anh là Thẩm Tư Ngôn sao, tên thật là dễ nghe."
Nhậm Từ Từ đem thuốc cất, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tư Ngôn.
Thẩm Tư Ngôn nhìn ánh mắt của cô có chút kì lạ.
Nhậm Từ Từ da mặt dày, từ trong túi lấy di động, cười tủm tỉm hỏi: "Thẩm Tư Ngôn, số điện thoại anh là gì?"
Thẩm Tư Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, không ra tiếng, trong lòng sáng như gương.
Nhậm Từ Từ lại nói: "Anh xem, anh bởi vì cứu tôi mới bị thương, tôi thế nào cũng muốn cảm ơn anh nha. Anh cho tôi số điện thoại, hôm nào tôi mời anh ăn cơm --"
"Em thích tôi?"
Nhậm Từ Từ lời còn chưa dứt, bị Thẩm Tư Ngôn doạ sợ bị sặc một chút.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt anh thật sâu nhìn cô.
"............"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.