Hà Phi vừa vào cửa đã bị bà ngoại lôi tuột vào phòng khách. Bà ngoại cười rạng rỡ với Hà Phi, giọng nói ngọt ngào.
“Anh chàng kia là ai thế? Bà ngoại ở ban công đều nhìn thấy rồi.”
Hà Phi thu người vào sô pha, bị bà ngoại một đôi mắt nhìn chằm chằm, lònghoảng. “Là . . . . . tổng giám đốc công ty chúng cháu.”
“Tổnggiám đốc hả?! Nha ha ha ha ha a. . . . . .” Bà ngoại càng cười đến khoatrương. Đột nhiên tóm chặt tay Hà Phi, đem nàng từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá. “Ý? Lúc cháu ra ngoài có phải mặc thế này đâu? Bà ngoại lầnđầu tiên thấy cháu mặc váy dạ hội đâu. Thế này là sao? Từ lúc nào có bộváy này? À há. . . . . .” Bà ngoại nheo lại mắt.
“Bà đừng nghĩlung tung, thật ra là . . . . .” Hà Phi đành phải đem tai nạn đêm nay kể lại một lần. Nào biết nói gì không nói, đây vừa nói xong bà ngoại đãkích động thiếu chút nữa lên cơn cao huyết áp.
“Hà Phi, Hà Phi, Hà Phi!” Hổn ha hổn hển. “Đầu choáng váng đầu bà choáng váng . . . . . .”
Hà Phi nhảy dựng lên, vội vàng vỗ lưng bà ngoại. “Đừng kích động a! Hítvào. . . . . . Thở ra. . . . . . Bình tĩnh a, bà bị cao huyết áp cònkích động như vậy?!”
Bà ngoại tỉnh táo lại, nắm chặt tay Hà Phi,nghiêm túc nói với nàng: “Nhưng đây quả thật là một dịp tốt ngàn năm một thuở đâu!” Bà nắm chặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-em-den-tan-troi/2125037/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.