“Làm sao vậy? Lâu chủ.” Bạch Tiêu Diêu khó hiểu nhìn Cung Diễm đột nhiên dừng ngựa.
“Ta không đi.” Không thể giải thích nỗi bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng, Cung Diễm quay đầu ngựa, “Các ngươi tự đi đi.” Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn rất muốn nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu của hắn.
Bạch Tiêu Diêu mang vẻ mặt không dám tin trêu đùa. “Không thể nào, còn chưa tới nửa ngày mà ngươi đã bắt đầu nhớ đến Cung Anh.”
“Bớt nhiều lời đi.” Tâm tình bắt đầu nôn nóng, Cung Diễm ra roi thúc ngựa trở về.
Bạch Tiêu Diêu cùng Quỷ Kiến Ưu liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Đây là sao? Sắc mặt của hắn có vẻ không tốt lắm.”
“Ta thấy ta cũng nên trở về, không nên xảy ra chuyện gì thật.” Quỷ Kiến Ưu cũng quay về theo.
“Này, chuyện chơi tốt như vậy, các ngươi đều không đi, để ta đi một mình, rất không có suy nghĩ đi?” Bạch Tiêu Diêu kêu lên.
Gãi gãi cầm, hắn quyết định vẫn là quay về tốt hơn, dù sao rất ít có cơ hội nhìn thấy Cung Diễm xuất hiện gương mặt lo âu này. Chẳng lẽ là lâu chủ cảm ứng được cái gì? Cái đó nhất định là chuyện có liên quan đến hòn đá của hắn.
Trở lại Diễm Thiên Điện, nhìn mọi nơi cũng không thấy Tiểu Thạch Đầu, sắc mặt Cung Diễm càng lúc càng khó coi, đột nhiên nhìn thấy Nhu Lệ đi từ ngoài vào, hắn quát hỏi: “Tiểu Thạch Đầu đâu?”
Nhu Lệ sợ hết hồn, không ngờ hắn sẽ trở về sớm như vậy, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn cố giữ vững trấn định,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-duong-no-ty-ngoc/563516/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.