Chương trước
Chương sau
Trong lòng Hoa Khanh Trần cũng dâng lên một cỗ tức giận. Triệu Tướng quân thật đúng là miệng cọp gan thỏ, thân thể cao lớn nhưng không có đầu óc. Người như vậy còn cần để làm gì?
Đông Phương Ngưng Tử cũng có chút khinh thường Triệu Tướng quân. Bắc Sát chính là thủ hạ bại tướng, hiện tại là Bắc Sát tới cầu hòa, Triệu Tướng quân làm gì cứ như chó săn nhảy nhổm vậy.
Mà Lâm Mẫu Đơn thấy vậy liền kiêu ngạo ương ngạnh lên, có thể là do nghĩ vừa thay Bắc Sát trừ khử Công tử Mị! Công tử Mị lúc này là đại công thần của Nam Tề, nói không chừng Bắc Sát đã sớm xem là cái đinh trong mắt!
Ngay lúc Đông Phương Ngưng Tử cùng Hoa Khanh Trần định mở miệng, Liễu Nguyệt Phi lại đột nhiên quỳ xuống trước Hoa Khanh Trần nói “Thần tổn hại thể diện Nam Tề, xin Vương gia trách phạt!”
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nhận tội khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động. Đông Phương Ngưng Tử là không tin, Triệu Tướng quân là vừa lòng, mà Lâm Mẫu Đơn là thỏa mãn khi kế hoạch đã thực hiện được!
Hoa Khanh Trần không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi“Ngươi thừa nhận là ngươi xuống tay thương tổn Mẫu Đơn Công chúa?”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười nhẹ nói “Thần cũng không có lá gan đó, dám thương tổn đến Mẫu Đơn Công chúa cao cao tại thượng!”Giọng nói nhẹ nhàng linh hoạt, nghe không biết Liễu Nguyệt Phi là đang vui hay giận.
Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra đồ nhi bảo bối của hắn lại có kế hoạch gì nữa rồi!
“Vậy ngươi vì sao muốn nhận tội?” Đông Phương Ngưng Tử không đành lòng hỏi, không muốn người tài hoa như Công tử Mị lại bị vùi dập!
“Mẫu Đơn Công chúa một mực chắc chắn là thần gây nên, thần cũng không có chứng cớ chứng minh là không phải. Một khi đã như vậy, còn không bằng cầu Vương gia trách phạt, phải không, Triệu Tướng quân?” Một câu cuối cùng, Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ chỉ hướng Triệu Tướng quân.
Triệu Tướng quân nghe vậy lập tức giật mình một cái, xấu hổ dời tầm mắt. Trong lòng thầm nghĩ tuy là có chút ủy khuất Công tử Mị, nhưng là chỉ cần là vì Nam Tề, hy sinh của Công tử Mị là đáng giá!
“Vốn chính là ngươi thương tổn bản cung, làm gì ra vẻ ủy khuất!”Lâm Mẫu Đơn vênh váo tự đắc nói. Ả nghĩ không sai, ả chính là Công chúa cao cao tại thượng, kẻ nghèo hèn sao có thể đấu lại? Bất quá thật đúng là đáng tiếc khuôn mặt đó của hắn, phi phi!
“Nếu đã vậy, Công tử Mị, ngươi nói bổn vương nên phạt ngươi cái gì?” Hoa Khanh Trần lười nhác nói, đùa bỡn ban chỉ trên tay, giống như một chút cũng không để bụng. Hắn đúng là muốn xem xem đồ nhi bảo bối còn muốn chơi kiểu gì?
Lâm Mẫu Đơn vừa nghe vậy liền tức giận. Hoa Khanh Trần cư nhiên còn hỏi Công tử Mị phạt thế nào? Vậy không phải Công tử Mị nhất định sẽ chọn lựa cho mình một hình phạt thoải mái sao? Đang muốn mở miệng nói thì bị giọng của Liễu Nguyệt Phi đánh gãy.
“Vậy tội thần thỉnh cầu Vương gia đem thần sung quân biên cương!” Liễu Nguyệt Phi suy nghĩ một lát rồi nói. Thật sự là phiền toái, nàng chính là muốn đổi một thân phận mà thôi, Công tử Mị bây giờ đi đâu cũng không quan trọng, chỉ cần biến mất là được!
Hoa Khanh Trần nghe vậy trong lòng cười nhẹ, đại khái đã đoán ra được nàng muốn làm gì, chỉ là không biết vì sao. Một khi đã vậy liền thỏa mãn nàng “Người đâu, đem Công tử Mị áp giải đến vây thành!”
“Vương gia……” Đông Phương Ngưng Tử vừa định nói đã bị Hoa Khanh Trần vẫy tay ngăn lại, sau đó Huyền Thiên từ bên ngoài tiến vào. Đối thoại vừa rồi trong đại trướng, hắn đều đã nghe thấy, cũng đoán được Liễu Nguyệt Phi hình như muốn đổi thân phận, cho nên bây giờ hắn cùng Vương gia đều là đang diễn trò, liền hành lễ đáp lại Hoa Khanh Trần “Dạ!”
Nói xong, liền mang theo Liễu Nguyệt Phi rời khỏi đại trướng. Lâm Mẫu Đơn thấy vậy trên mặt cười tươi như hoa, tuy có chút không vừa lòng vì không đoạt được mạng của Công tử Mị, nhưng là đi biên cương cũng sẽ không có được ngày lành. Hừ! Muốn đấu với ả sao, không biết trời cao đất dày.
Sau đó liền ỏng ẹo nói với Hoa Khanh Trần “Vương gia, Mẫu Đơn cũng mệt mỏi, Mẫu Đơn đi nghỉ ngơi!”
(R: cuối cùng mợ cũng chịu lết vô cánh gà. Thân ái gửi tặng một rổ cà chua để mợ nhâm nhi trong lúc chờ diễn cảnh tiếp theo.)
Hoa Khanh Trần thấy vậy, vẫy tay nói “Đều đi nghỉ ngơi đi!”
Triệu Tướng quân cùng Đông Phương Ngưng Tử đều hành lễ với Hoa Khanh Trần rồi rời đi. Lúc Triệu Tướng quân đi tới cửa, Hoa Khanh Trần lại đột nhiên nói “Triệu Tướng quân, ngày mai ngươi hồi kinh đi!”
Triệu Tướng quân vừa nghe liền chấn động toàn thân, trong đầu trống rỗng, Vương gia đây là ý gì?
Đông Phương Ngưng Tử vốn định nói mấy lời thay Triệu Tướng quân nhưng là vừa nghĩ đến hành động lúc trước của hắn, cơn giận liền dâng lên, không nói gì xoay người bỏ đi.
Lâm Mẫu Đơn không thèm để ý, trực tiếp đi về đại trướng của mình. Chuyện này không liên quan đến ả. Một chút cũng không nhớ tới Triệu Tướng quân vừa rồi nói giúp ai.
Triệu Tướng quân lúc này mới ý thức được hắn làm sai cái gì, nhưng cũng không thể hối hận nữa rồi, liền không có sinh khí ngã ngồi bên ngoài đại trướng.
……
Khi Huyền Thiên áp Liễu Nguyệt Phi đến mười dặm ngoài doanh trướng thì liền thay đổi phương hướng, đi vào rừng cây ở một bên.
“Thiếu chủ, ngài làm cái gì vậy?” Giờ phút này Huyền Thiên mới không hiểu hỏi “Sao đột nhiên không muốn thân phận Công tử Mị nữa?”
Nhưng lại dùng cách này, kỳ thực tùy tiện lấy một cái cớ cũng không phiền toái như vậy nha!
“Huyền Thiên, đệ nhất Công chúa Bắc sát kỳ thực không phải Lâm Mẫu Đơn mà là Lâm Tường Vi, đúng không?” Liễu Nguyệt Phi lúc này nghịch ngợm nói với Huyền Thiên, một chút cũng không còn vẻ bình tĩnh của công tử Mị, hoàn toàn là bộ dáng của một đứa nhỏ.
“Đúng vậy, bất quá Tường Vi Công chúa lại mất tích trên chiến trường, sinh tử không rõ. Cho nên đệ nhất Công chúa liền biến thành Lâm Mẫu Đơn!”
Huyền Thiên tuy chỉ là một thị vệ nhưng cũng nắm rõ tin tức. Chỉ sợ người trong thiên hạ ai cũng không thể tưởng được, môn chủ tổ chức tình báo đệ nhất giang hồ Vô Ưu Môn chính là Nam Tề Ngạo Vương, Hoa Khanh Trần.
“Lâm Tường Vi là bị Lâm Mẫu Đơn hại chết!” Liễu Nguyệt Phi cười thầm nói, xem ra sau lưng Lâm Mẫu Đơn có quân sư rất lớn mạnh. Nếu không chỉ bằng đầu óc của ả sao có thể nghĩ ra được kế lợi dụng chiến trường khiến Lâm Tường Vi biến mất!
“Thiếu chủ biết?” Huyền Thiên có chút kinh ngạc nói. Tin tức Lâm Tường Vi bị Lâm Mẫu Đơn hại chết, trước mắt bọn họ còn chưa nắm được, thiếu chủ cư nhiên lại biết?
“Bởi vì trước khi Lâm Tường Vi chết gặp được ta!” Liễu Nguyệt Phi cười thầm. Lâm Mẫu Đơn ơi Lâm Mẫu Đơn, chỉ sợ cô không thể tưởng tượng được Lâm Tường Vi trước khi chết gặp được Liễu Nguyệt Phi ta, hiện tại để ta đến chơi đùa với cô đi!
“Huynh đi tra một chút Lâm Tường Vi là vì sao phải ra chiến trường, vì sao tử vong!”
“Thiếu chủ là muốn lấy thân phận Lâm Tường Vi đi đối phó Lâm Mẫu Đơn?” Huyền Thiên vừa nghe, lúc đầu có chút giật mình nhưng sau đó cũng dần hiểu được kế hoạch của Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền xì cười ra tiếng “Lâm Mẫu Đơn còn chưa đủ tư cách, ta là muốn đi Bắc Sát, đi thăm dò một việc!” Trong đầu mặt chậm rãi hiện ra hình ảnh hoa văn trên ngọc bội của Lâm Mẫu Đơn lúc trước, loại hoa văn này vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu nàng đã mười lăm năm.
“Huyền Thiên, huynh hiện tại đi tra, ta muốn tư liệu của Lâm Tường Vi cùng mỗi người trong Bắc Sát! Buổi tối nhất định phải nói cho ta!”
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nghiêm túc lên khiến Huyền Thiên chấn động, lập tức trả lời “Dạ!”. Nói xong liền phi thân rời đi.
Liễu Nguyệt Phi sau khi Huyền Thiên rời khỏi thì cười nhẹ một cái, bước thẳng vào trong rừng cây……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.