Liễu Nguyệt Phi ngoại trừ sợ rắn, kỳ thật cũng rất sợ nước, nhưng để thoát khỏi tên Hoa Lạc Trần kia, nàng không thể không nhảy vào nước. Cũng may ở hiện đại đã học qua khóa lặn. Lúc trước trên bản đồ có thể nhìn thấy sông, hai con sông chính của Thu Minh Sơn là Thu Hà và Minh Hà. Hai con sông thoạt nhìn có vẻ khá xa, nhưng Thu Hà là sông nội lưu, vì chảy từ trên núi xuống nên nước rất xiết, nhưng không có hồ trữ nước nên nhìn không ra. Minh Hà bắt nguồn từ chân Thu Minh Sơn, dòng nước theo lý thì không xiết, nhưng thực tế lại rất mạnh, này không đúng với lẽ thường. Hiện tượng này rất nhiều người xây dựng công trình trên sông không giải thích được. Sau đó khi nàng nhìn đến, phát hiện Thu Hà cùng Minh Hà vừa vặn nối với nhau, tựa như Châu Phi nối với Châu Nam Mĩ, Liễu Nguyệt Phi lập tức bảo Cực Thiên đi kiểm tra một chút, quả nhiên đúng như dự đoán, Thu Hà cùng Minh Hà đúng là có nối với nhau bởi một Ám Hà. Mà khi nàng nhảy vào nước, vận nội lực bế khí, cho nên có thể duy trì lâu hơn người bình thường, theo dòng chảy đến Ám Hà thông với tầng thứ tư! Tầng này là sau khi nàng phát hiện có Ám Hà mới cho đào, ngay cả Hoa Lạc Trần cũng không biết. Chỉ trong chốc lát, Liễu Nguyệt Phi đã trồi lên, đúng là đến được tầng thứ tư. Từ trong nước đứng dậy, nàng bước lên bờ. Hoa Lạc Trần đáng giận, hại nàng phải bước vào bố trí dưới lòng đất, tầng trên là có rắn độc a. Nàng nên đứng đây chờ sư phụ tới cứu hay là nên dũng cảm đối mặt với đám rắn đó đây? Suy nghĩ hồi lâu, quên đi, vẫn là chờ một lát rồi tính tiếp. Nhìn xung quanh một mảnh tối như mực, hai tay Liễu Nguyệt Phi ôm lấy thân mình giữ ấm. Đá lửa vì bị ngâm nước nên đã không dùng được. Quên đi, đợi lát nữa sẽ theo dòng nước này ra ngoài, chính là kỹ năng bơi của nàng không được tốt lắm, thử thêm một lần không biết có thể thành công hay không. ~ Trong đại trướng, Hoa Mạch Tiêu ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân liền tiến lên chuẩn bị bắt Hoa Khanh Trần, nhưng Khanh Tự quân bên ngoài sao có thể bó tay chịu trói? Vốn liều sống liều chết bảo vệ tính mạng Hoàng thượng, cuối cùng giải quyết xong lại được một cái tội danh mưu phản, bảo những tướng lãnh một lòng vì nước như bọn họ sao có thể chịu được? Đông Phương Ngưng Tử là người đầu tiên không đồng ý, trực tiếp tiến lên quỳ bên cạnh Hoa Khanh Trần, ngăn lại động tác của cấm vệ quân, nói với Hoa Mạch Tiêu: “Hoàng thượng, nếu Ngạo Vương có tâm mưu phản, cần gì hao tâm tổn sức trình diễn màn vừa rồi? Còn không bằng tự bắt trói Hoàng thượng lại!” “Làm càn!” Đối với lời đại nghịch bất đạo như thế của Đông Phương Ngưng Tử, Hoa Mạch Tiêu giận dữ. Một quân vương dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không để thần tử chất vấn bất kì phán định nào của mình. “Đông Phương Ngưng Tử, ngươi đây là đang bao che Ngạo Vương!” “Hoàng thượng xét lại!” Đông Phương Ngưng Tử toàn lực biện giải cho Hoa Khanh Trần. “Xin Hoàng thượng xét lại!” Khanh Tự quân phía sau Đông Phương Ngưng Tử đều đồng loạt quỳ xuống, hô lớn với Hoa Mạch Tiêu. Lúc này trong mắt Hoa Khanh Trần lóe qua một tia sát khí, hắn vẫn không ngẩng đầu. “Hoàng thượng, mười vạn quân địch bị bắt giữ bên ngoài, có người bẩm báo nói là người của Thái tử!” Ngoài trướng, Mộc Khinh gấp rút đi tới nói với Hoa Mạch Tiêu. Nghe vậy, Hoàng hậu thất kinh, lập tức quỳ xuống với Hoa Mạch Tiêu: “Hoàng thượng, Lạc Trần đến bây giờ còn chưa trở về, sao có thể ám sát Hoàng thượng a!” “Thái tử đến giờ còn chưa về mới là có hiềm nghi nhất!” Mộc Khinh nhìn chằm chằm Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, lãnh liệt nói. “Hoàng thượng, có thể là Thái tử ở bên ngoài gặp bất trắc, còn xin Hoàng thượng cho người tìm kiếm Thái tử a!” Hoàng hậu cho dù sợ hãi như thế nào đi nữa, chung quy cũng là người đã ở hậu cung tranh đấu bao nhiêu năm, trong đầu vừa chuyển liền nhanh chóng dời chủ đề. Bà ta không thể để Hoa Lạc Trần chưa kịp về biện giải đã bị định tội! Hoa Mạch Tiêu nghe vậy, trong mắt hiện lên chút sâu xa, nhìn Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, lại nhìn Hoa Khanh Trần vẫn một thân ngạo khí không thèm biện giải, trong lòng lại vô cùng thoải mái. Như vậy không phải tốt lắm sao? “Người đâu, lập tức tìm Thái tử về, trẫm muốn đích thân thẩm vấn!” Hoa Mạch Tiêu hạ lệnh với thái giám bên cạnh. Nếu Thái tử không có thì đi tìm thôi! Nhưng lúc này, giọng nói Hoa Lạc Trần lại đột nhiên truyền đến: “Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần không có việc gì!” Lời vừa dứt đã thấy Hoa Lạc Trần đứng trong trướng hành lễ với Hoa Mạch Tiêu, sau đó quay sang hành lễ với Hoàng hậu, còn cho bà ta một ánh mắt yên tâm. Thấy Hoa Lạc Trần trở về, trong lòng Hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn Hoa Khanh Trần cũng đắc ý lên. Theo tầm mắt Hoàng hậu, Hoa Lạc Trần cũng nhìn thấy Hoa Khanh Trần ở gần đó, cố ý không hiểu hỏi: “Hoàng đệ đây là có chuyện gì?” “Còn có thể là gì, mưu phản a!” Hoàng hậu lập tức phối hợp với Hoa Lạc Trần hát đối. “Hoàng hậu xin đừng nói bậy!” Đông Phương Ngưng Tử lập tức phản đối, rốt cuộc ai mới là người có tâm mưu phản, trong lòng mọi người đều rõ ràng. “Làm càn, dám nói chuyện với bản cung như vậy!” Hoàng hậu lớn tiếng quát, vốn định phạt nặng, nhưng lại ngại Hoa Mạch Tiêu đang có mặt ở đây nên thôi. “Mưu phản? Hoàng đệ thật đúng là to gan lớn mật a!” Hoa Lạc Trần từ đối thoại của Hoàng hậu cùng Đông Phương Ngưng Tử bắt được hai chữ ‘mưu phản’ liền sâu xa nói với Hoa Khanh Trần. “Mọi chuyện còn chưa được chứng thực, hoàng huynh có chứng cứ gì chứng minh là hoàng đệ mưu phản?” Hoa Khanh Trần vẫn im lặng nãy giờ chống lại ánh mắt Hoa Lạc Trần, âm thầm tranh đấu. Hoa Mạch Tiêu không nói gì nhìn hai người nói chuyện với nhau, vô cùng vừa lòng. Tựa như biết được ý tứ của Hoa Mạch Tiêu, Hoa Khanh Trần liền chuyển mắt không nhìn Hoa Lạc Trần nữa. Không còn đối thủ, Hoa Lạc Trần nhàm chán, không khỏi nhìn ra cửa trướng. Sao còn chưa đến? Như nghe được tiếng gọi của Hoa Lạc Trần, bên ngoài đại trướng đột nhiên ồn ào hẳn lên, còn có vô số tiếng thét chói tai của nữ tử. Nghe vậy, Hoa Lạc Trần vô cùng vừa lòng. Hoa Mạch Tiêu nhìn hai người không còn tranh đấu, cũng buồn chán hẳn, hơn nữa bên ngoài còn ầm ỹ khiến hắn vô cùng phiền lòng! “Xảy ra chuyện gì, sao lại ồn như vậy?” Hoàng hậu thấy sắc mặt xanh mét của Hoa Mạch Tiêu, trước khi Hoa Mạch Tiêu phát hỏa đã nhanh miệng hỏi thái giám. Thái giám sau khi lĩnh mệnh, vừa định chuẩn bị đi hỏi thì đại trướng đột nhiên bị mở ra, Triệu Nhu Nhi hoảng sợ bước vào hành lễ với đám người Hoa Mạch Tiêu, sau đó liền đi đến bên cạnh Hoa Khanh Trần, môi vẫn run run không phát ra được tiếng nào. Hoa Khanh Trần thấy vậy không hiểu hỏi: “Chuyện gì?” Hoa Lạc Trần vô cùng hưng phấn, ánh mắt vẫn luôn nhìn Hoa Khanh Trần, chờ xem biểu cảm hắn thay đổi. “Vương… Vương gia, Lâm Trắc phi, Lâm Trắc phi nàng… nàng……” Vừa nghe đến Liễu Nguyệt Phi, trong mắt Hoa Khanh Trần hiện lên một tia sáng, hắn cố kìm nén phần xôn xao trong lòng, tiếp tục lạnh giọng hỏi: “Lâm Trắc phi thế nào?” “Nàng… nàng……” Triệu Nhu Nhi thật sự là nói không nên lời, miệng phát ra hai chữ, sau đó cũng không nói được nữa, nước mắt tựa như đê vỡ tuôn xuống. Nàng nhắm mắt lại, bộ dạng hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ ôn nhu điềm tĩnh lúc trước. Sắc mặt Hoa Khanh Trần tối sầm lại, trong lòng có một dự cảm không tốt. Hai tay hắn túm chặt vai Triệu Nhu Nhi, lớn tiếng quát: “Nói mau a!” Hoa Lạc Trần nhìn phản ứng của Hoa Khanh Trần, trong lòng sảng khoái vô cùng. Xem ra Hoa Khanh Trần đúng là rất quan tâm nàng kia. Hoa Mạch Tiêu cũng bị Triệu Nhu Nhi làm cho càng phiền lòng, ấp a ấp úng, mãi vẫn chưa nói đến trọng điểm, liền tức giận ra lệnh: “Người đâu, bắt Ngạo Vương lại trước!” Hắn không có hứng thú nhìn bọn họ chơi đùa! Nghe vậy, Triệu Nhu Nhi thất kinh, sắc mặt vốn trắng bệch lại càng không còn chút máu, tựa như gió thổi qua sẽ ngã, nàng trợn to mắt hỏi “Vương gia, sao lại thế này a?” Hoa Khanh Trần không giải thích, càng cấp bách muốn biết Liễu Nguyệt Phi như thế nào, hắn trực tiếp tung một quyền với cấm vệ quân vừa đến gần làm kẻ đó văng xa, tiếp tục hỏi Triệu Nhu Nhi “Nhanh, Lâm Trắc phi làm sao vậy?” Mắt thấy Hoa Khanh Trần đánh bay cấm vệ quân, tức giận trong lòng Hoa Mạch Tiêu càng dâng cao, cư nhiên không để hắn vào mắt. Vừa định ra tiếng mạnh mẽ áp chế Hoa Khanh Trần, đại trướng lúc này lại bị mở ra, hai binh lính nâng một cái cáng tiến vào, trên đó là một thi thể đã cháy rụi. Nhìn thấy tình huống như vậy, gương mặt Hoa Mạch Tiêu đã không thể dùng chữ ‘đen’ để hình dung, hắn giận dữ nói: “Đây là đang làm cái gì? Cư nhiên nâng thứ này vào. Các ngươi không muốn sống phải không? Người đâu, tử hình ngay tại chỗ!” “Khoan đã!” Hoa Khanh Trần ngăn lại mệnh lệnh Hoa Mạch Tiêu, Khanh Tự quân ở bên ngoài nghe vậy, lấp tức rút kiếm ra, chuẩn bị nghênh chiến . Khóe mắt Hoa Khanh Trần sau khi nhìn đến thi thể cháy rụi kia thì như bị một đòn đánh lui về sau mấy bước. Mộc Khinh thấy vậy vội vàng giúp đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Vương gia?” Hoa Khanh Trần chỉ phất tay, chậm rãi bước từng bước đến gần thi thể, lại phát hiện lúc này mỗi bước của hắn lại nặng như chì. Không, hắn không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng là, mọi chuyện bình thường đều sẽ không diễn ra như suy nghĩ trong lòng, thị vệ nâng cáng nói với Hoa Khanh Trần: “Sau khi thuốc nổ bị dẫn nổ, phần lớn diện tích rừng cây đều bị thiêu cháy. Lúc thuộc hạ tìm được Lâm Trắc Phi thì đã như thế này!” Càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng cũng không còn nghe được nữa. Thị vệ nói xong, mọi người trong đại trướng lập tức nhìn về phía thi thể kia. Quả nhiên, trang phục trên người đúng là quần áo hôm nay Liễu Nguyệt Phi mặc khi xuất phát. Hoa Mạch Tiêu cũng cực kì khiếp sợ? Đã chết? Công chúa Bắc Sát kia cứ như vậy mà chết? Hiện tại hắn nên ăn nói với phía Bắc Sát bên kia như thế nào đây? Ánh mắt hắn đột nhiên chuyển sang Hoa Khanh Trần, vừa vặn đây đã có kẻ chịu tiếng xấu thay. Đông Phương Ngưng Tử, Mộc Khinh cũng không thể tin trừng mắt nhìn thi thể kia. Đó là nữ tử hôm nay còn nói chuyện với bọn họ ư? Hiện tại sao có thể trở thành như vậy? Đôi mắt của Huyền Thiên Diệt Thiên cũng dán trên thi thể bị cháy rụi, trong lòng cũng là không tin, làm sao có thể? Thiếu chủ rất lợi hại, sao có thể như vậy? Bọn họ không tin! Hoa Khanh Trần đợi sau khi thị vệ nói xong, cũng khó khăn bước đến bên cạnh cáng, trong mắt đầy tơ máu nhìn thi thể đã hoàn toàn bị biến đổi kia, toàn thân hắn rét lạnh, bàn tay run run chạm vào mặt thi thể, chậm rãi vuốt ve. Động tác này không thoát khỏi mắt mọi người. Triệu Nhu Nhi càng khóc lớn hơn, nàng vẫn chưa đối mặt với tình huống như vậy bao giờ, hiện tại trong lòng lo lắng, sợ hãi, thống khổ đều có. Khóc đến mệt ngoài, đầu óc nàng choáng váng, cuối cùng ngã vào lòng Mộc Khinh. (R: biết là không nên nhưng ta mắc cười quá =))))))))))))) Ý cười trên mặt Hoa Lạc Trần cũng không còn. Lúc này hắn mới phát hiện Hoa Khanh Trần cư nhiên lại thâm tình với nữ tử đó đến vậy. Nếu lợi dụng thích đáng, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Hoa Khanh Trần chậm rãi di chuyển hai tay, từ trên mặt đến cổ, xuống vai thi thể. Mỗi chỗ hắn lướt đến đều đã bị đốt trụi, vô cùng vướng tay, nhưng là Hoa Khanh Trần lại hoàn toàn không thèm để ý. Hắn vẫn vuốt ve tay, chân, toàn bộ thi thể, sau đó nhắm mắt thất vọng nói “Hậu táng thôi!” Lời này vừa nói ra, Huyền Thiên Diệt Thiên vốn còn chút hy vọng cũng rơi nước mắt. Nói như vậy, người nọ thật là thiếu chủ? Tại sao có thể như vậy? Trong lòng bọn họ đều là bi thương vô hạn, rất muốn tiến lên hỏi môn chủ, người đó thật là thiếu chủ sao? “Vương gia, xin nén bi thương!” Trong lòng Mộc Khinh cũng có cỗ đau đớn nhàn nhạt, nhìn vẻ mặt chưa bao giờ có của Hoa Khanh Trần, cũng biết trong lòng hắn đang khổ sở, nhưng người đã chết không thể sống lại, bây giờ còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể gục ngã trên tình trường nữ nhi. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn xuống thiên hạ trong lòng. Hoa Khanh Trần nhàn nhạt gật đầu, sau đó để thị vệ nâng thi thể rời đi. Huyền Thiên theo bản năng muốn tiến lên đoạt lấy. Không thể, không thể để thiếu chủ táng ở đây, hắn muốn đưa thiếu chủ về nhà. Nhưng vừa chạm đến đã bị Hoa Khanh Trầng giữ chặt, rống giận: “Huyền Thiên, không được vô lễ!” Trong mắt hắn tất cả đều là uy nghiêm không cho phép kháng cự, khiến Huyền Thiên chấn động. Môn chủ thực sự muốn để thiếu chủ ở đây? Nắm tay Diệt Thiên cũng đã trắng bệch. Hắn cũng không rõ vì sao môn chủ lại để thiếu chủ lại đây. Thiếu chủ hẳn sẽ không thích nơi này! Nhìn sắc mặt đau lòng trắng bệch của hai người, Hoa Khanh Trần sao có thể không hiểu được nỗi đau trong lòng bọn họ, nhưng hiện tại không phải lúc. Hắn kéo hai người lại, sau đó nói với Hoa Mạch Tiêu: “Đã để phụ hoàng sợ hãi! Xin phụ hoàng trách phạt” Thay đổi đột ngột của Hoa Khanh Trần khiến những người ở đây không thể hiểu nổi. Vừa rồi vẫn là bộ dáng vô cùng đau lòng, hiện tại lại như không có việc gì. Chẳng lẽ kỳ thực Công chúa Bắc Sát cũng không được Ngạo Vương yêu thích? Hoa Lạc Trần lúc này cũng do dự. Nếu Hoa Khanh Trần thật thích nữ tử này, vậy hắn nhất định phải vô cùng giận dữ, không để ý đến mệnh lệnh của phụ hoàng mà chạy đến trước mặt mình chất vấn, báo thù cho Lâm Trắc phi. Hoa Khanh Trần không phải đã biết những chuyện này đều do hắn làm hay sao? Hoa Mạch Tiêu thấy Hoa Khanh Trần đột nhiên nói với mình, lại nhìn thi thể được nâng ra, hắn nhíu mày hạ lệnh: “Bắt Ngạo Vương lại đi!” “Vương gia –!” Huyền Thiên Diệt Thiên vội vàng hộ trước sau Hoa Khanh Trần, chống lại cấm vệ quân đằng đằng sát khí. Đông Phương Ngưng Tử cũng đứng lên, đề phòng nhìn chung quanh. Mộc Khinh bởi vì ôm Triệu Nhu Nhi nên không có động tác gì, nhưng trong mắt cũng tràn ngập sát khí nhìn bốn phía. Hoa Mạch Tiêu mày nhăn càng chặt, nghiêm khắc nói: “Các ngươi là muốn mưu phản sao?” “Thần không dám!” Bốn người Đông Phương Ngưng Tử vội vàng nói, nhưng vẫn duy trì động tác trên tay “Trẫm thấy các ngươi là dám làm như vậy!” Hoa Mạch Tiêu phẫn nộ nói “Cấm vệ quân, ai dám ngăn trở, giết không tha!” “Dạ!” Cấm vệ quân nhận được mệnh lệnh, toàn bộ đều xông đến Hoa Khanh Trần. Huyền Thiên Diệt Thiên cũng tản ra sát khí, chuẩn bị chiến đấu. Bọn họ đã mất đi thiếu chủ, không thể để môn chủ cũng vào tay những người này! Nhưng là Hoa Khanh Trần lại lạnh nhạt nói: “Huyền Thiên Diệt Thiên tránh ra!” “Vương gia!” Huyền Thiên Diệt Thiên nhất thời không thể tin kêu to. Vì sao môn chủ lại làm vậy? Hoa Khanh Trần lại cho bọn họ một ánh mắt cảnh cáo, sau đó liền theo cấm vệ quân rời đi. Huyền Thiên còn định bước lên cản đã bị Đông Phương Ngưng Tử ngăn lại: “Ngươi phải tin tưởng Vương gia nhà ngươi!” Huyền Thiên lúc này mới chịu dừng lại, hai mắt vô thần nhìn Đông Phương Ngưng Tử. Thấy vậy, Đông Phương Ngưng Tử cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. ~ Tầng thứ tư dưới lòng đất, Liễu Nguyệt Phi đang cẩn thận chậm rãi mò dọc theo tường, trước mắt không nhìn thấy gì, cũng không biết lá gan ở đâu, nàng lần mò đi lên phía trước. Về phần Ám Hà kia, nếu ngược dòng mà bơi lên, lực cản trong nước quá lớn, nàng không có cách nào bơi được, mà nếu xuôi dòng thì đoạn đường lại quá dài, có khả năng sẽ thiếu không khí mà tử ẹo. Cho nên, hiện tại nàng đành phải lần theo vách tường đi từng bước, thật tình là lúc trước không ngờ mình sẽ tiến vào đây, hơn nữa còn vào đến hai lần. Về sau thiết kế cơ quan như thế này nhất định phải chừa lại đường ra a! Thiết kế hoàn toàn thất bại, đáng thương nàng a! Chậm rãi hướng về phía trước, cũng mày nàng không mập, nếu không chắc sẽ chết bẹp trong cái động này mất. Tay mò mẫm trên vách tường, lúc này nàng đột nhiên cảm giác được thứ gì đó lành lạnh đang trườn qua tay phải của mình, còn thè lưỡi nữa. Hôn mê, không phải nàng lên đến tầng thứ ba rồi chứ! Liễu Nguyệt Phi không thể không dừng lại, da đầu run lên, tay phải nàng cứng ngắc chờ thứ lành lạnh đó bò đi, từng giây từng phút trôi qua, nó vẫn còn trên mu bàn tay, Liễu Nguyệt Phi khóc tang trong lòng, con rắn này dài đến cỡ nào vậy trời. Đến khi toàn thân Liễu Nguyệt Phi cứng ngắc lại, thứ lành lạnh kia mới chịu đi xa, nàng nhanh chóng xoa xoa để tay trái cho tay phải chút độ ấm. Nha, thiếu chút lạnh chết nàng. Bên cạnh lúc này không biết có bao nhiêu con rắn đang thè lưỡi, trong lòng nàng lại nguyền rủa từ đầu đến chân Hoa Lạc Trần n lần Hiện tại nàng ngốc một chỗ không dám đi đâu, chắc là nên chạy trở về đi, thử vận may với Ám Hà kia nói không chừng còn có thể sống sót đi ra ngoài. Nhưng là không biết tại sao, hiện tại chân nàng như bị đóng đinh, nâng không đi, nhưng sao lại nâng không đi? Bởi vì, có con rắn đã quấn lấy chân nàng. Cái gì? Rắn! “Á……” Liễu Nguyệt Phi bị dọa đến kêu to lên, cũng không quan tâm đường phía trước hẹp cỡ nào, liền dùng khinh công chạy trong động. Chỉ cần chân không chạm đất, tay không bị vướng, sao cũng được a! Nhưng là, lúc Liễu Nguyệt Phi định mượn lực trên vách, đột nhiên hụt chân một cái, không còn điểm tựa, nàng liền rơi thẳng xuống, mông tha thiết hôn mặt đất một cái! Tại sao có thể như vậy? Bốn phía đột nhiên rộng ra! Đột nhiên, Liễu Nguyệt Phi ngừng nhúc nhích, lẳng lặng nghe tiếng động xung quanh. Bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng vô số con rắn độc đang thè lưỡi. Liễu Nguyệt Phi ngây người, hiện tại nàng mới chân chích bước vào ổ rắn sao? Miệng mở lớn, nhưng không phát ra tiếng a. Thật sự là sợ cái gì đến cái đó, nàng chỉ có thể ngồi yên, không một chút động tĩnh. Dần dần, rắn bên cạnh cũng cảm nhận được có người ngoài xâm nhập, tất cả đều từ từ bò đến chỗ Liễu Nguyệt Phi. Bầy rắn ỷ vào thế đông, mấy con xung quanh Liễu Nguyệt Phi như là đã hẹn trước, bò đến gần nàng. Dần dần, xung quanh Liễu Nguyệt Phi đều là cảm giác lành lạnh, trong lòng nàng cũng lành lạnh. Sư phụ, cứu ta a! Ngay lúc một con rắn sắp phóng đến, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên bật lên, dùng khinh công trong không trung. Vì dùng đến nội lực, ánh mắt cũng rõ ràng hơn, tuy còn chưa đến mức như võ lâm cao thủ nhìn ban đêm cũng như ban ngày, nhưng nhìn rõ xung quanh cũng có thể. Nha, lúc trước quá sợ, ngay cả chuyện vận nội lực để nhìn rõ cũng quên. Hiện tại nàng đang ở trong một chỗ rất rộng, đường kính đại khái khoảng hai mươi mét, nhưng mà phía dưới tất cả đều là rắn nhun nhúc. Chỗ vừa rồi còn có mấy con bị nàng đè chết, vã mồ hôi a…… (R: ta cũng vã mồ hôi ==”). Những con rắn phía dưới đều dựa vào khứu giác mà thè lưỡi với nàng ở trên không. Không có điểm tựa, nàng không thể ở trên không lâu lắm, bèn nhìn xung quanh một chút, vách tường đối diện có một chỗ nhỏ nhô ra, vừa khéo có thể để nàng đứng thẳng, không nói hai lời, nàng liền chạy về phía kia. Sau đó dừng chân, dùng nội lực tung một chưởng, rắn xung quanh đều rớt xuống, chỗ trước mặt đã an toàn. Hôm nay dùng quá nhiều sức lực, Liễu Nguyệt Phi mỏi mệt tựa vào tường nghỉ ngơi, nhưng lại không thể toàn tâm buông lỏng, thời khắc đều phải chú ý đến động tĩnh của bầy rắn ở dưới, bọn chúng đối với nàng như hổ rình mồi! ~ Sắc trời dần dần tối đen, đại lao giam giữ Hoa Khanh Trần vốn cũng là đại trướng của hắn, bởi vì sắc trời đã tối, Hoa Mạch Tiêu hạ lệnh ngày mai mới xuất phát. Triệu Nhu Nhi nhìn đại trướng đầy lính canh, không khỏi lắc đầu. Vừa rồi nàng mới từ mộ Lâm Tường Vi trở về, vốn cho rằng trong lòng Hoa Khanh Trần có nàng kia, nhưng hiện tại xem ra, nàng không biết. Lâm Tường Vi từ khi hạ táng đến giờ, hắn cũng không có hành động gì. Nàng kia ở trong lòng hắn, rốt cuộc là cái gì? Thanh Nhi Hoàng Nhi một mặt khổ sở đứng đó, không nói gì, nhưng có thể nhìn ra đôi mắt hai người có chút sưng đỏ. Triệu Nhu Nhi lo lắng nói: “Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, về sau liền theo bản phi đi. Nếu không muốn, bản phi tự mình gọi người đưa các ngươi trở lại Bắc Sát!” Triệu Nhu Nhi vẫn luôn không muốn tự xưng bản cung, cho rằng bản thân mình không có giá lớn như vậy, cho nên trước mặt tôi tớ vẫn xưng là bản phi. Bộ dạng hiện tại của Thanh Nhi Hoàng Nhi trong mắt Triệu Nhu Nhi là người không còn nơi nương tựa. Nhưng mà Thanh Nhi Hoàng Nhi lại không thèm để ý, mà là căn bản không rõ, đột nhiên được báo cho chuyện thiếu chủ đã mất, ngay cả thi thể cũng không nhìn thấy, chỉ có một tấm bia mộ. Vốn muốn tìm môn chủ hỏi cho rõ ràng nhưng lại gặp phải tình huống này, khiến hai người hoàn toàn không còn chủ ý gì. Nhìn vẻ mặt Huyền Thiên Diệt Thiên không khỏi tin tưởng mấy phần, nhưng trong lòng bọn họ vẫn muốn biết đó có phải sự thật hay không! Hoàng Nhi nhìn cấm vệ quân trùng trùng kia, trong mắt lộ ra tia máu, Thanh Nhi vội vàng ngăn lại, lắc đầu ý nói: Không thể! “Ta nói hai người các ngươi sao lại không có phản ứng? Tiểu thư nhà ta suy nghĩ cho các ngơi như vậy, các ngươi như thế nào vẫn không nhìn!” Triệu Nhu Nhi nói xong, không thấy hai người trả lời, Vô Ngôn không nhịn được nói. Triệu Nhu Nhi liếc Vô Ngôn một cái, trong ánh mắt để lộ ra cảnh cáo, sau đó tiếp tục an ủi Thanh Nhi Hoàng Nhi: “Bản phi biết các ngươi nhất thời không thể chấp nhận, vậy khi nào các ngươi suy nghĩ tốt thì nói cho bản phi!” Nói xong, liền mang theo Vô Ngôn rời đi. Thanh Nhi nhìn bóng lưng Triệu Nhu Nhi, trong lòng có chút lo lắng, nói với nàng: “Đa tạ Trắc phi!” Đáng tiếc, các nàng cho đến khi chết cũng là người của thiếu chủ! Thanh Nhi Hoàng Nhi nhìn chằm chằm vào đại trướng, nghĩ nên nhân cơ hội trà trộn vào như thế nào. Lúc này Huyền Thiên đột nhiên xuất hiện, làm một thủ thế với hai người. Hai người liền nhanh chóng biến mất trong đêm tối, Thanh Nhi Hoàng Nhi đi theo Huyền Thiên đến rừng cây bên ngoài đại doanh, Diệt Thiên Cực Thiên cộng thêm một nam nhân xa lạ đã đợi sẵn ở đó. Hoàng Nhi lập tức hỏi: “Muốn làm gì?” Giọng nói lưu loát chỉ ra chủ đề, hoàn toàn không giống một nha hoàn. Thanh Nhi đi phía sau Hoàng Nhi. Hiện tại nàng là Quỷ Quái chứ không phải nha hoàn Thanh Nhi. Nàng lúc này, ánh mắt sắc bén, toàn thân tản ra hơi thở rét lạnh. Huyền Thiên thấy vậy, biết hai người này cũng bị đả kích bởi chuyện của thiếu chủ, bèn giải thích: “Huynh đệ trong môn đã đào một đường vào đại trướng đang giam giữ môn chủ. Chúng ta từ nơi này đi vào, xem môn chủ có kế hoạch gì!” Hắn cũng không tin thiếu chủ chết mà môn chủ lại lạnh nhạt như vậy, hơn nữa còn để thiếu chủ an táng ở nơi này. “Hắn là ai vậy?” Thanh Nhi chỉ vào nam nhân lạ mặt, lạnh lùng hỏi. Bị Thanh Nhi chỉ mặt, nam tử kia cũng không tức giận, mà là cung kính nói: “Quỷ Quái hộ pháp, thuộc hạ là Ngọc Diện Công tử dưới trướng Diệt Thiên hộ pháp!” Liễu Diệp sơn trang có nhị đại hộ pháp, là hai nhân vật lớn chỉ thấp hơn trang chủ, dĩ nhiên là Yêu Quái Quỷ Quái. Vô Ưu Môn có tứ đại hộ pháp, phân biệt là Cực Thiên, Huyền Thiên, Diệt Thiên, Tuyệt Thiên. Tuyệt Thiên vẫn luôn không xuất hiện là chuyên môn phụ trách chuyện làm ăn. “Ngọc Diện? Cực Thiên, huynh muốn tráo môn chủ ra?” Hoàng Nhi nghe vậy liền hiểu được suy nghĩ của Cực Thiên. Ngọc Diện Công tử, cao thủ dịch dung đệ nhất trên giang hồ. Thực hiển nhiên, gọi người này đến là để dịch dung thành môn chủ, thay môn chủ ngồi tù! “Đúng vậy, hiện tại chúng ta đi tìm môn chủ đi!” Cực Thiên gật đầu rồi phân phó. Hắn là lão đại trong lục đại hộ pháp, lúc Hoa Khanh Trần cùng Liễu Nguyệt Phi không có, hắn là lãnh đạo cao nhất. Năm người nghe vậy, lục tục nhảy vào địa động, Huyền Thiên cùng Diệt Thiên canh giữ bên ngoài. Địa động được đào cũng rất rộng, hoàn toàn đủ cho bọn họ đứng thẳng bước đi. Hoa Khanh Trần trong đại trướng lúc này đang nhàn nhã phẩm trà, đột nhiên trên giường truyền đến một tiếng động, hắn cười lạnh nói: “Các ngươi đúng là sẽ nghĩ ra cách!” Cực Thiên vừa ló đầu đã nghe được câu này của Hoa Khanh Trần, không khỏi đỏ mặt lên. Môn chủ, ngài làm ơn để lại cho kẻ làm lão đại là ta chút mặt mũi đi! “Môn chủ, thiếu chủ thực sự?” Thanh Nhi vừa bước ra đã lập tức hỏi Hoa Khanh Trần. Lại bị Hoàng Nhi ngăn cản, nhíu mày cảnh cáo: “Nhỏ tiếng chút!” Thanh Nhi lúc này sao còn để ý mấy chuyện đó, gặp được môn chủ nàng liền muốn hỏi một chút chuyện của thiếu chủ, cũng không còn phần lạnh lùng lúc trước nữa. “Thuộc hạ tham kiến môn chủ!” Ngọc Diện Công từ là người ra cuối cùng, hắn hành lễ với Hoa Khanh Trần. Hoa Khanh Trần nhìn hắn một cái, liền nói: “Các ngươi cho rằng thiếu chủ của các ngươi dễ dàng bỏ mạng như vậy sao?” Dùng ngôn ngữ lúc trước Liễu Nguyệt Phi nói cho hắn, bỏ mạng, từ này đúng là chuẩn. “Môn chủ, ý của ngài là thiếu chủ không……” Thanh Nhi kích động ôm Hoàng Nhi, lại nhìn Hoa Khanh Trần muốn xác định lại lần nữa, không dám nói chữ ‘chết’. Hoa Khanh Trần gật đầu, đùa bỡn chén trà trên tay, cho Thanh Nhi một câu trả lời thuyết phục. Đáp án này mọi người cũng đoán được trong lòng, nhưng khi nghe được tất cả đều thở phào một hơi. “Môn chủ sao lại biết?” Cực Thiên hỏi ra thắc mắc trong lòng. Lúc ấy hắn vẫn luôn tránh ở chỗ tối quan sát, biểu cảm của môn chủ đau lòng đến thế, lúc đó hắn cùng Huyền Thiên Diệt Thiên đều tin. “Xương cốt, xương cốt của thi thể kia rõ ràng không phải Nguyệt Nhi.” Xương cốt mỗi người tuy cấu tạo giống nhau nhưng cũng có chỗ khác biệt rất nhỏ. Nguyệt Nhi từ nhỏ đã ngủ cùng hắn, từ luyện võ đến tắm rửa, mỗi chỗ xương cốt trên người nàng hắn so với nàng còn rành rẽ hơn. Lúc đầu hắn cũng có chút tin tưởng là Nguyệt Nhi, nhưng suy nghĩ không xác định trong lòng đã khiến hắn tiến lên xác nhận. Vừa chạm vào mặt của thi thể kia, hắn liền biết người đó không phải nàng! Nhưng là hắn lại tương kế tựu kế, nếu đã có người mang một thi thể giả cho hắn, vậy hắn liền mượn nước đẩy thuyền, để Lâm Trắc phi thực sự chết đi, như vậy Nguyệt Nhi mới có thể dùng diện mạo vốn có đứng bên cạnh hắn! Cả ngày nhìn gương mặt Lâm Tường Vi, hắn đúng là có chút phiền! “Môn chủ, thì ra ngài vẫn lừa chúng ta?” Cực Thiên giật mình, có chút kích động, trong nhất thời đã quên lễ nghi. “Môn chủ, thuộc hạ làm càn!” Hoa Khanh Trần lại không khó xử bọn họ, hắn cũng biết việc hôm nay đúng là đã dọa đến bọn họ, chỉ lắc đầu với Cực Thiên. “Cho người giả dạng đi, chúng ta còn phải ra ngoài tìm Nguyệt Nhi!” Hắn cũng nên phản kích rồi! Cực Thiên nghe vậy, cũng hiểu Hoa Khanh Trần biết hắn dẫn ai đến, lập tức kêu Ngọc Diện dịch dung. Hoa Khanh Trần, Thanh Nhi, Hoàng Nhi theo mật đạo rời đi trước. Đợi Ngọc Diện chuẩn bị tốt hết thảy, Cực Thiên vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó liền rời đi. ~ Tại lối vào bố trí an toàn trên Thu Minh Sơn, Hoa Khanh Trần nhìn bản đồ nói: “Dựa theo chỗ nổ mạnh, Nguyệt Nhi hẳn là đã theo dòng nước vào tầng thứ tư dưới đất! Yêu Quái Quỷ Quái, hai người các ngươi vào khe sâu, nếu Nguyệt Nhi có trở lại thì đưa nàng đến đây!”Hoa Khanh Trần chỉ vào một thác nước trên bản đồ “Nơi này thông với dưới đất, đều được bố trí an toàn vây quanh. Các ngươi ở bên ngoài la lên, chúng ta ở dưới sẽ nghe được! Trời sáng mà vẫn không thấy thì trở lại!” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Thanh Nhi Hoàng Nhi cung kính trả lời với Hoa Khanh Trần, sau đó liền vận khinh công bay đi. “Cực Thiên, ngươi thủ hộ bên ngoài. Nếu có chuyện gì thì cấp tốc tiến vào đường an toàn tìm chúng ta!” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Cực Thiên trả lời, phi thân tránh trên một cành cây gần đó. Thấy vậy, Hoa Khanh Trần thu hồi bản đồ, nói với Huyền Thiên Diệt Thiên: “Chúng ta đi!” “Dạ!” Bố trí dưới lòng đất có mấy đường an toàn, chính là Hoa Lạc Trần thiết kế lúc trước, có điều không thể hiện trên bản đồ, Cực Thiên chỉ mới vừa đưa Hoa Khanh Trần lúc nãy! Thực rõ ràng, Cực Thiên đã lẻn vào chỗ của Hoa Lạc Trần chôm lấy! Bất quá lúc này đường an toàn cũng không thật sự an toàn, nếu người làm thi thể giả đúng là Hoa Lạc Trần, như vậy hiện tại hắn cũng đang ở đây tìm Nguyệt Nhi. Cho nên Hoa Khanh Trần phải tìm được nàng trước! ~ Trong động tối đen, Liễu Nguyệt Phi đứng trên vách không biết đã bao lâu, toàn bộ tinh lực đều dùng để đối phó bầy rắn. Cũng không biết vì sao, những con rắn này vô cùng cứng đầu, mỗi lần bị nàng công kích một đám, đám tiếp theo lập tức sẽ bò lên. Hiện tại nàng đã sức cùng lực kiệt. Không được, phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đứng chịu trận một chỗ chính là kiểu nàng ghét nhất! Nhìn bầy rắn lại bò lên, Liễu Nguyệt Phi dùng toàn lực tung ra một chưởng, nương theo lực phản xạ từ vách bay ra ngoài, mượn lực mấy mỏm đá trên vách mà vận khinh công chạy tới. Những con rắn trên vách cũng không sợ hãi mà bò lên trên, nàng giẫm chết một con tính một con! Ước chừng chạy khoảng năm phút, Liễu Nguyệt Phi thấy được một hang động, liền chạy vội vào. Trong động tối đen như mực, nhưng cũng may là không có rắn. Liễu Nguyệt Phi nhìn xuống phía dưới, tối đen không thể thấy rõ, vừa rồi nàng dùng đúng là nhiều sức, cư nhiên chạy cao như vậy! Xung quanh không còn tiếng thè lưỡi của rắn, Liễu Nguyệt Phi tựa vào tường ngồi xuống, vừa mệt vừa đói, trong lòng lại nguyền rủa Hoa Lạc Trần! Tốt nhất đừng để nàng thấy hắn! Sư phụ, người sao còn chưa đến cứu đồ đệ bảo bối của người a! Tựa vào vách, nàng dần dần ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm giác trên mặt dinh dính, tựa như bị cái gì liếm. Nàng chậm rãi mở mắt, xuất hiện trước mặt cư nhiên là một con rắn lớn! Má ơi, trong động lại là rắn a! Liễu Nguyệt Phi thiếu chút nữa bị dọa té, cái đuôi rắn lại quấn lấy nàng, từ từ mò lên! Ông trời, nàng sao lại xui xẻo như vậy chứ. Tránh bầy rắn con lại gặp phải ổ rắn chúa, nàng hoàn toàn tiến vào lãnh địa của rắn lão đại rồi. “Cái kia, rắn lão đại, ngươi tha ta đi, ta không thể ăn!” Liễu Nguyệt Phi bị dọa đến nói năng lộn xộn, bắt đầu nói chuyện với rắn. Mãng xà không hiểu lời nàng nói, nhưng lại giống như hứng thú với nàng, vẫn thè lưỡi liếm, tựa như mặt nàng có đường. Liễu Nguyệt Phi càng ghê tởm hơn, nhưng toàn thân không sức lực nên cũng không thể thoát ra được. Nàng vẫn ai ai kêu: “Rắn lão đại a, ngươi mau thả ta ra a, bằng không ta không khách khí a!” Mặt mũi Liễu Nguyệt Phi hiện tại toàn là nước bọt, nhìn mãng xà mở cái miệng rộng, nàng bị dọa đến trực tiếp phát ra nội lực, hét lên một tiếng: “Á……” Hoa Khanh Trần trong đường an toàn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xa. Tiếng của Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi đúng là ở trong này? “Môn chủ, thuộc hạ nghe được tiếng của thiếu chủ!” Huyền Thiên cũng nghe được, hưng phấn nói với Hoa Khanh Trần. “Bất quá, giống như thiếu chủ gặp chuyện gì!” Diệt Thiên nhíu mày, tiếng hét vừa rồi của thiếu chủ tựa như rất thống khổ. Diệt Thiên vừa nói xong, Hoa Khanh Trần đã cấp tốc chạy đi, hắn không thể để Nguyệt Nhi có chuyện! ~ Lúc này Liễu Nguyệt Phi đang bị mãng xà vây khốn, nội lực trong cơ thể bất giác ào ra, khiến thân thể mãng xà bị đau mà thả lỏng, nhưng vẫn như hổ rình mồi nhìn Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi hai chân vừa chạm đất liền dùng quần áo lau đi nước bọt của mãng xà trên mặt, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía nó “Ta nói rồi, đừng để ta không khách khí với ngươi!” Nàng đúng là sợ rắn không sai, nhưng vậy cũng không có nghĩa nàng bó tay với chúng nó! Cứ như vậy, Liễu Nguyệt Phi cùng mãng xà trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, mãng xà không chịu được khiêu khích của Liễu Nguyệt Phi nữa, nhe răng nanh nhào về phía nàng. Liễu Nguyệt Phi lại mượn lực bay ra khỏi hang động, hướng lên trên! Mãng xà lại không biết Liễu Nguyệt Phi gian trá, dùng hết khí lực nhào ra ngoài động, không ngờ bị hẫng rồi rơi thẳng xuống dưới. Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi một lần nữa nhảy vào trong động, lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng chấn động, nói vậy chắc mãng xà kia đã rơi xuống đất! Liễu Nguyệt Phi nhìn trong động tối đen, vô cùng nghi ngờ, không biết có thể toát ra một con mãng xà nữa hay không! Ngay lúc này, trong động bay ra vô số mũi tên, trùng điệp như muốn vạn tiễn xuyên tâm nàng. Liễu Nguyệt Phi lại bất đắc dĩ nhảy ra ngoài, nhìn vô số mũi tên bắn ra, rơi xuống bầy rắn bên dưới! Hiện tại nàng có chút tội nghiệp bọn chúng. Đầu tiên là gặp nàng công kích, sau đó là bị mãng xà Thái Sơn áp đỉnh*, hiện tại còn vạn tiễn xuyên tâm! Đáng thương, đáng thương a! (R: tạm hiểu là ‘núi đè’ =))) Tên trong động vẫn bắn ra không ngừng, Liễu Nguyệt Phi lại sắp không còn khí lực mà rơi xuống, mắt thấy sắp rơi đến cửa động, nhận lấy hình phạt vạn tiễn xuyên tâm thì ngay lúc này, nàng được một bóng đen chộp lấy, ôm bay về phía vách, mượn lực trên các mỏm đá, chỉ chốc lát đã tiến lên tầng thứ hai đèn đuốc sáng trưng. Liễu Nguyệt Phi từ trong lòng người nọ nhảy ra, hưng phấn kêu lên: “Sư phụ!” Không ngờ lại nhìn đến một đôi mắt đầy ý cười ngoài ý muốn, trên mặt cũng là nụ cười trêu tức, hỏi: “Sư phụ nàng là ai?” Hoa Lạc Trần! Liễu Nguyệt Phi kinh hãi, người này cư nhiên là Hoa Lạc Trần! Không thể tin hỏi: “Làm sao có thể là ngươi?” “Thế nào, nàng không muốn là ta?” Hoa Lạc Trần hỏi lại, ý cười trên mặt càng sâu: “Sư phụ của nàng là ai?” Liễu Nguyệt Phi giận dữ trong lòng, tên này chính là kẻ hại nàng thảm như vậy! Cũng không quan tâm vừa rồi là hắn cứu, nàng trực tiếp ra quyền. Hoa Lạc Trần không ngờ Liễu Nguyệt Phi sẽ trực tiếp ra chiêu như vậy, vội vàng né ra, giọng mang ủi khuất nói: “Vừa rồi ta mới cứu nàng, nàng hiện tại lại vong ân phụ nghĩa như vậy?” “Cứu ta? Cũng không biết là ai hại ta thảm như vậy!” Liễu Nguyệt Phi ra tay không lưu tình chút nào, mỗi một chiêu đều là tuyệt kỹ tất sát. Điều này khiến Hoa Lạc Trần vô cùng kinh ngạc, võ công nàng cư nhiên cao như vậy! “Là tự nàng nhảy xuống nước, không liên quan đến ta!” Hoa Lạc Trần giấu đi bội phục trong lòng, trên mặt tiếp tục là bộ dáng bất cần đời. Liễu Nguyệt Phi không ưa nhất là khuôn mặt tươi cười như vậy, thật muốn một quyền đập nát, nhưng là bất đắc dĩ Hoa Lạc Trần cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa nàng hiện tại không có bao nhiêu sức lực, ra mỗi chiêu đều là cố gắng hết sức. Hoa Lạc Trần cũng nhìn ra Liễu Nguyệt Phi mệt mỏi, hắn tà mị nở nụ cười, vung tay lên một cái đã ôm Liễu Nguyệt Phi vào lòng, mặt dán vào tóc dài của nàng, hít sâu một hơi: “Có mùi nước sông nhàn nhạt!” Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền nổi giận. Nha, ngươi ngâm dưới sông lâu như vậy thử xem có mùi nước sông hay không a! “Thâm mình của nàng, thực mềm mại!” Hoa Lạc Trần tiếp tục nói, một chút cũng không để ý hình tượng của mình lúc này giống như khách làng chơi. “Buông ra!” Liễu Nguyệt Phi giận dữ. Ngoài sư phụ, còn chưa có nam tử nào đối với nàng như vậy, trong lòng dần nổi lên một cảm giác khó khăn, nhục nhã. Nàng tức giận muốn bốc khói, chạm vào bao cổ tay, chuẩn bị tặng Hoa Lạc Trần mấy châm. Không ngờ lại bị Hoa Lạc Trần bắt lại, cười nói: “Nàng cho là ta sẽ trúng kế một lần nữa ư?” “Ngươi!” “Nguyệt Nhi!” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp từ tính từ phía sau truyền đến, cùng với một cỗ lực mạnh mẽ, làm Liễu Nguyệt Phi thoát khỏi tay Hoa Lạc Trần, rơi vào lòng một nam nhân khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]