Chương trước
Chương sau
“Đường Trắc phi là đang nhấn mạnh thân phận chính mình sao?” Liễu Nguyệt Phi phản kích, Đường Hương Nhã được xưng là Nam Tề đệ nhất tài nữ mà sao nói chuyện không thèm động não?
Sắc mặt Đường Hương Nhã nhất thời trắng bệch. Cho tới nay, ả đều tự nhận là tài trí hơn người, cũng không đem những phi tử của Hoa Khanh Trần để vào mắt, nhưng ả xác thực cũng chỉ là một Trắc phi, một thiếp!
Hoa Minh Nguyệt lúc này vô cùng tức tối, đầu tiên là nha hoàn, sau đó lại đến biểu tỉ, giống như Liễu Nguyệt Phi giáng một cái tát lên mặt ả, bảo ả sao có thể không giận?
“Lâm Tường Vi, ngươi tốt nhất nên rõ ràng thân phận của ngươi!”
Liễu Nguyệt Phi nở nụ cười, nói: “Thân phận? Bản cung chính là Trắc phi của Ngạo Vương, Hoàng thượng hạ chỉ tự mình thụ phong, Công chúa nếu có ý gì khác có thể đi hỏi Hoàng thượng!”
“Lâm Tường Vi, ngươi đừng kiêu ngạo, hôm nay ngươi đụng đến nha hoàn của bản cung, bản cung nhất định không bỏ qua!” Hoa Minh Nguyệt đã bao giờ bị người xem thường như vậy? Ả vẫn luôn cao cao tại thượng, người trong thiên hạ ai dám không nể mặt ả? Nhìn thấy đều kính trọng ba phần?
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Nguyệt Phi đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn nha hoàn điềm đạm đáng yêu đứng sau Hoa Minh Nguyệt, nói từng chữ: “Một nha hoàn cũng dám vô lẽ với bản cung, không đem bản cung để vào mắt, chính là không đem thánh chỉ của Hoàng thượng để vào mắt, đây là tội lớn tru cửu tộc!”
Nha hoàn bị dọa đến quỳ xuống đất, túm váy Hoa Minh Nguyệt cầu xin tha thứ nói: “Công chúa, Hồng Lăng không có, là Lâm Trắc phi hãm hại Hồng Lăng a!”
Trong lòng Hoa Minh Nguyệt cũng bị lời nói của Liễu Nguyệt Phi khuấy động, nhìn thoáng xung quanh, thấy chỉ có chủ tớ ba người Liễu Nguyệt Phi, liền yên tâm nói: “Lâm Tường Vi ngươi có chứng cớ sao?”
Liễu Nguyệt Phi nhún vai “Chỗ này chỉ có chủ tớ chúng ta, Thanh Nhi Hoàng Nhi nếu làm nhân chứng cũng sẽ bị người ta nói là giả chứng cứ, cho nên hiện tại không ai có thể chứng minh!”
Hồng Lăng nghe vậy, vẻ kiêu ngạo lại lần nữa xông ra: “Lâm Trắc phi, ngươi còn nói không phải đang oan uổng ta!”
“Làm càn, ở trước mặt bản cung cư nhiên tự xưng ta, hô to gọi nhỏ với bản cung, đây là cực độ không tôn trọng bản cung, cũng không tôn trọng thánh chỉ Hoàng thượng!” Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng, dọa Hồng Lăng mặt trắng bệch.
Hoa Minh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hồng Lăng “Lắm miệng, còn chưa cút xuống!”
Hồng Lăng thấy vậy, run rẩy quỳ lạy với Hoa Minh Nguyệt xong liền lảo đảo chạy đi.
Liễu Nguyệt Phi híp mắt, vẫn chưa ngăn trở. Hoa Minh Nguyệt thực rõ ràng là đang bảo hộ Hồng Lăng, nàng cũng lười dây dưa, dù sao Hoa Minh Nguyệt là không có khả năng thực sự mặc kệ Hồng Lăng, nếu đã vậy thì thôi đi!
“Bản cung dạy không nghiêm, để Lâm Trắc phi chế giễu, trong đình bây giờ đã chuẩn bị nước trà, Lâm Trắc phi không bằng đi vào thưởng thức một chút, coi như bản cung bồi tội với Lâm Trắc phi!”
Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ, Hồng Môn Yến!
“Nếu vậy, bản cung sẽ không khách khí!”
Nói xong, liền mang theo Thanh Nhi Hoàng Nhi bước vào trong đình, ba người Hoa Minh Nguyệt cũng đồng thời bước vào.
Nha hoàn bưng trà lên đặt trước mặt Liễu Nguyệt Phi.
Đường Hương Nhã cầm chung trà lên nói: “Đây là Thiết Quan Âm tốt nhất, Bắc Sát hẳn là không có thứ này! Muội muội nếm thử một chút đi, sẽ lưu lại hương vị trong miệng, cả đời khó quên.”
Nói xong, liền bưng lên uống một ngụm.
Liễu Nguyệt Phi nhìn chung trà đang bốc hơi nước, cười nhẹ một chút “Trà ngon, nhưng nóng quá sẽ ảnh hưởng đến hương vị của nó!”
Nha, nghĩ nàng là ngu ngốc sao, không thấy còn đang bốc khói à!
Đường Hương Nhã thấy vậy cũng không nói gì. Không khí dần dần có chút xấu hổ, Hoa Minh Nguyệt vẫn luôn nhìn Liễu Nguyệt Phi, như là muốn nhìn thấu nàng.
An Chiêu Hoa không nhịn nổi nữa nói: “Buổi chiều tốt đẹp như vậy, không bằng đến làm thơ?”
Nói xong liền nhìn về phía Đường Hương Nhã. Đường Hương Nhã lúc này trong lòng cười to, ả chờ chính là những lời này.
Liễu Nguyệt Phi lại lập tức nói: “Đệ nhất tài nữ ở trong này, chúng ta làm thơ cũng không tránh khỏi không biết tự lượng sức mình, hơn nữa làm thơ cũng không hơn tán gẫu, không bằng chơi một loại trò chơi mới?”
“Nga, Lâm Trắc phi muốn chơi cái gì?” Hoa Minh Nguyệt mở miệng, lửa giận trong mắt còn chưa nguôi.
Đường Hương Nhã vốn định mở miệng thấy vậy cũng không nói nữa. Công chúa đều đáp ứng rồi, ả nói gì nữa cũng vô dụng.
“Hoàng Nhi, lấy mạt chược mang đến!” Liễu Nguyệt Phi nói với Hoàng Nhi, Hoàng Nhi liền xoay người chạy đi. Sau đó Liễu Nguyệt Phi nói với ba người: “Mạt chược này cần bốn người, chúng ta ở đây cũng vừa khéo có bốn người……”
Chỉ chốc lát sau, tiệc trà tao nhã bị Liễu Nguyệt Phi biến thành bàn mạt chược. Mạt chược này lúc ở Liễu Nguyệt sơn trang nàng đã truyền bá, chỉ là chưa có truyền ra ngoài, hiện tại có ba người này, xem ra sắp có thể phát triển mạt chược trà lâu!
Bất quá ba người chơi mới lập tức không vừa ý, Liễu Nguyệt Phi này rõ ràng là muốn thắng tiền bọn họ a!
“Lâm Trắc phi, ngươi ăn gian!” An Chiêu Hoa học được từ mới từ Liễu Nguyệt Phi, hiện tại lập tức lấy ra xài!
Liễu Nguyệt Phi thoải mái nói: “Con mắt nào của Quận chúa nhìn thấy ta ăn gian? Đến đến đến, Hồng trung*!”
(R: Hồng trung: tên một quân bài trong mạt chược).
“Hừ! Ngươi thắng nhiều như vậy, còn dám nói ngươi không ăn gian?” An Chiêu Hoa là nhà dưới* của Liễu Nguyệt Phi, thấy trên bàn người ta đầy là bạc, trong lòng vô cùng hâm mộ.
(R: ta cũng k biết chỗ này là gì, chắc là ngôn ngữ gì đó dùng trong mạt chược).
“Có ăn gian không chính nàng tự biết, bất quá hiện tại rõ ràng là đang khi dễ ba người mới chúng ta!” Đường Hương Nhã nhìn An Chiêu Hoa tính tình không tốt, thêm mắm dặmmuối nói.
“Ta nói Lâm Trắc phi, có phải Khanh Trần ca chưa phát tiền tháng cho ngươi không?” Hoa Minh Nguyệt tất nhiên cũng hiểu biết An Chiêu Hoa, nhìn bộ dáng phát hỏa kia, cũng hùa theo Đường Hương Nhã. Bất quá mạt chược này đúng là một trò mới mẻ.
“Tự mạc, thuần một màu*!” Liễu Nguyệt Phi lúc này lại thắng, vui vẻ thu bạc, cũng không quan tâm trên đầu ba người kia đang bốc khói.
(R: cũng vậy, vẫn không hiểu ==”)
An Chiêu Hoa bài không tốt đập bàn đứng lên, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi nói“Ta thấy ngươi chính là đang ăn gian!”
Liễu Nguyệt Phi lúc trước thắng rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của ả, hiện tại xem ra, hoàn toàn chính là ấn đường biến thành màu đen a, đây là đại hung!
Vẫn là ôm bạc trốn nhanh tốt hơn, nhưng An Chiêu Hoa đang nổi nóng sao có thể buông tha nàng? Trong đó còn có một tháng tiền tiêu của ả a!
“Lâm Tường Vi, không cho đi, ta xem trên người ngươi có giấu bài hay không!”
“Thứ này là nàng nghĩ ra, cũng là nàng nói luật chơi, tất nhiên có rất nhiều không công bằng, nói không chừng trên người thật đúng là có giấu bài a!” Đường Hương Nhã cùng Hoa Minh Nguyệt đồng loạt cười nói.
Hoa Minh Nguyệt bởi vì chuyện lúc trước, vẫn luôn muốn cho Liễu Nguyệt Phi biết mặt một chút, hiện tại An Chiêu Hoa phát hỏa, là cơ hội tốt!
“Không bằng liền lấy quần ảo của ả nhìn xem!”
An Chiêu Hoa đang nổi nóng hoàn toàn mất lí trí, không nghĩ bản thân đang bị lợi dụng, một phen túm lấy quần áo Liễu Nguyệt Phi, dùng sức kéo xuống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.