Chương trước
Chương sau
Lời vừa nói ra, mọi người liền ồ lên, Công chúa Bắc Sát này đúng là được sủng ái, bất quá đối mặt loại tình huống này, là nam nhân đều sẽ bảo hộ nữ nhân của mình! Sứ giả Tây phương này thật sự rất đáng giận!
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Đường Hương Nhã, ả đứng sau hiểu ý gật đầu. Quả nhiên không thể giữ Lâm Tường Vi này!
“Không ngờ Vương gia lại keo kiệt như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng không cho!” Sứ giả râu mép lớn tiếng nói. Quả nhiên, văn hóa bất đồng không thể có chung nhận thức.
Hoa Mạch Tiêu bản thân cũng là nam nhân, nếu nữ nhân của mình bị nhòm ngó tất nhiên cũng sẽ vô cùng giận dữ! Ngay lúc định lên tiếng hòa giải thì Liễu Nguyệt Phi đột nhiên mở miệng.
“Nếu bản phi hoàn thành?”
Mọi người cả kinh, Lâm Tường Vi đây là tự tìm đường chết sao? Nàng cho rằng nàng có thể hoàn thành? Hoàn toàn chính là nằm mơ!
Đường Hương Nhã hừ lạnh, quả nhiên là ngu ngốc!
“Không phải nói, cấp thuyền thôi!” Sứ giả nhíu mày nói, không ngờ nữ nhân này còn có thể mắc câu!
“Không đơn giản như vậy.” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên chậm lại ngữ điệu“Ta muốn ngươi cởi sạch quần áo ở cửa thành đứng một ngày!”
Giọng nói giống như Quỷ Sát khiến người sợ hãi, mà nội dung lại càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm!
Nhưng sứ giả râu mép căn bản không tin Liễu Nguyệt Phi có thể hoàn thành, liền nói lời đồng ý!
Sứ giả tóc vàng lại nhàn nhã uống rượu. Dù sao cũng không phải hắn, hắn không liên quan!
“Tốt lắm! Cũng không cần điểm hương. Người đâu, đếm từ một tới một trăm, xem ta có thể trong thời gian bao lâu mà hoàn thành!” Một trăm giây, đối với nàng mà nói là đủ rồi!
Lúc này toàn bộ mọi người đều sợ ngây người, không tin lời này là từ miệng một Công chúa không học vấn, không nghề nghiệp nói ra. Tất cả đều mở to hai mắt nhìn một màn này, rất sợ lỡ bỏ qua bất kì chi tiết gì.
Hoa Lạc Trần lúc này thấy Hoa Khanh Trần không có chút khẩn trương, trong lòng cũng có đáp án, chính là vẫn có chút khiếp sợ. Nữ tử này, thực sự trí tuệ như thế?
Hoa Mạch Tiêu nghe vậy, hứng thú cũng nổi lên. Nhiều tài tử, trí giả như vậy đều không thể trong thời gian một nén hương hoàn thành. Sứ giả cho nàng thời gian hai nén hương, nàng không những không cần, cư nhiên còn yêu cầu đếm từ một đến một trăm, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
“Này, cầm lấy, muốn làm cho nó hỗn loạn cỡ nào thì làm!” Liễu Nguyệt Phi quăng khối rubik vào tay sứ giả râu mép.
Sứ giả râu mép lúc này rất tức giận. Nữ tử này dám khinh thường hắn, lại còn nói đếm tới một trăm. Hắn muốn nàng nếm thử hậu quả khi quá tự đại! Hai tay hắn bắt đầu xoay khối rubik, khiến nó vô cùng hỗn loạn.
Sau đó hắn đưa khối rubik cho Liễu Nguyệt Phi. Đồng thời, Hoa Mạch Tiêu liền hạ lệnh để thái giám bắt đầu đếm. Nhất thời toàn bộ hoa viên vang lên giọng đếm lanh lảnh “Một, hai, ba……”
Lúc đếm tới ba, Liễu Nguyệt Phi mới nhận lấy khối rubik, chậm rãi nhìn thoáng qua các mặt.
Mọi người thấy vậy, động tác này giống y như đúc những gì Hoa Khanh Trần làm lúc nãy, nhưng là Ngạo Vương người ta cũng phải dùng đến thời gian nửa nén hương, nàng có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành sao?
Sứ giả râu mép lại khinh thường trong lòng, hắn cũng không cho rằng nhìn mấy lần là có thể làm được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi thái giám đếm tới mười, Liễu Nguyệt Phi mới bắt đầu xoay khối rubik! Lúc này, trời đất đều mất đi màu sắc, bốn phía đều mất đi sức sống, chỉ còn tiếng vang của khối rubik chuyển động. Toàn bộ mọi người khi nhìn đến Liễu Nguyệt Phi đều há hốc mồm, không thể không sợ hãi cảm thán kĩ thuật điêu luyện của nàng. Chỉ thấy nàng một tay cầm vật kia, một tay dùng ngón trỏ cấp tốc chuyển động, hai tay phối hợp vô cùng ăn ý. Vật kia vốn góc cạnh giờ phút này lại tựa như một khối cầu đang xoay trong tay nàng.
Sứ giả tóc vàng lúc này mở to mắt nhìn kỹ thuật thuần thục của Liễu Nguyệt Phi, ở nước của bọn họ cũng không có ai đạt đến trình độ đó. Nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Trong lòng sứ giả râu mép lúc này vang lên tiếng cảnh báo, mỗi giây đều nói cho hắn, nữ tử trước mắt này, vô cùng nguy hiểm!
Hoa Lạc Trần lúc này trầm mê trong biểu cảm nghiêm túc của Liễu Nguyệt Phi. Đó là đã biết trước, là tự tin. Nữ nhân như vậy làm hắn mê muội!
Hoa Khanh Trần lại kinh ngạc. Thứ khó chơi đó trên tay nàng lại vô cùng dễ dàng, quả thật là nàng đã chơi chán rồi mới có thể thuần thục đến thế!
Đường Hương Nhã cũng không nghĩ vậy, chỉ cảm thấy nàng đang làm loạn lên thôi. Nhưng giây tiếp theo lại khiến ả há hốc mồm!
Ngay lúc thái giám đếm tới ba mươi bảy, tay Liễu Nguyệt Phi đột nhiên dừng lại, mọi người cũng nhìn rõ hoàn toàn khối rubik, cư nhiên mỗi mặt đều vô cùng hoàn chỉnh, không chút sai lầm!
Toàn thành đang dại ra lúc này vang lên tiếng vỗ tay, những trí giả, tài tử là bội phục từ đáy lòng. Đồn đãi đúng là không thể tin, Tường Vi Công chúa của Bắc Sát sao có thể là không học vấn không nghề nghiệp. Nếu như vậy là không học vấn, vậy bọn họ gọi là gì?
Đường Hương Nhã cũng vô cùng khiếp sợ, Hoàng hậu nhìn lại, nắm lấy tay Đường Hương Nhã nhỏ giọng nói “Chỉ là một vật nho nhỏ thôi, có thể là do Ngạo Vương dạy, con không cần để ý.”
Lời Hoàng hậu đúng là khiến Đường Hương Nhã bình tĩnh lại nhiều. Danh hiệu đệ nhất tài nữ là của ả, không ai có thể giành được! Biểu hiện của Liễu Nguyệt Phi bây giờ có thể là do lúc nãy Ngạo Vương dạy. Đúng, chính là do Vương gia dạy!
Sứ giả râu mép không thể tin nhìn kỹ khối rubik, xác định mỗi mặt đều hoàn hảo như lúc ban đầu, tìm không thấy sai lầm gì, đành thất vọng nhắm lại hai mắt. Thua thật triệt để, thua đến ngay cả tôn nghiêm cũng không còn!
“Ha ha ha, được lắm, tài nữ như thế xác thực có thể xứng với Ngạo Vương, chuyện sứ giả phải cởi quần áo đứng trước của thành thì thôi đi, chỉ cần đưa thuyền cho trẫm là được!” Hoa Mạch Tiêu lúc này mở miệng nói, tôn nghiêm của sứ giả hắn muốn giữ lại, thuyền cũng muốn!
“Hoàng thượng, đã là đánh cuộc, không có đạo lý sứ giả không tuân thủ!” Liễu Nguyệt Phi lập tức không phục nói. Lúc trước không thấy ngươi đi ra nói chuyện, hiện tại lại hóa thân thành người hòa giải, có thoải mái như vậy sao?
“Làm càn, ngươi là đang chất vấn quyết định của trẫm sao?” Hoa Mạch Tiêu lập tức hạ mặt rống giận với Liễu Nguyệt Phi “Không có quy củ!”
Sứ giả râu mép không nói gì, hiện tại hắn không có lập trường để nói chuyện, dám chơi dám chịu, là nên tuân thủ, nhưng mà nam nhân nào lại đồng ý quăng đi tự tôn của chính mình, cho nên hiện tại Hoa Mạch Tiêu đang giúp hắn, hắn đương nhiên hy vọng không cần phải thực hiện!
“Hoàng thượng, vậy nếu hiện tại thua trận là thần, vậy Hoàng thượng sẽ đáp ứng yêu cầu của sứ giả sao?” Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh. Nếu hiện tại là nàng thua, Hoa Mạch Tiêu chắc hẳn là ước gì có thể lập tức đem nàng đóng gói đưa cho nam nhân kia!
“Lớn mật, ngươi cư nhiên dám nói chuyện với trẫm như vậy, xem ra là không muốn làm Trắc phi nữa rồi, trẫm hiện tại liền phế đi ngươi! Người tới đánh trước một trăm đại bản!” Hoa Mạch Tiêu giận dữ, đời này còn chưa có ai dám nói với hắn như vậy, thân là Hoàng đế, tự tôn không chấp nhận bất luận kẻ nào đến chất vấn!
Nhận được mệnh lệnh, một thái giám liền bước nhanh đến chỗ Liễu Nguyệt Phi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.