Chương trước
Chương sau
Trong Mai viên, Hoa Khanh Trần đang cùng Liễu Nguyệt Phi dùng bữa chiều thì nghe có người bẩm báo Đường Hương Nhã đến đây.
Hoa Khanh Trần có chút kinh ngạc, tầm mắt dừng trên mặt Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi đang ăn cơm thì cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là sư phụ nàng, bĩu môi đem mọi chuyện xảy ra hôm nay kể một lượt.
“Chẳng lẽ Đường Hương Nhã tính ra?” Liễu Nguyệt Phi cả kinh, không phải là nàng coi thường người ta chứ?
Hoa Khanh Trần khẽ nhíu mày, thu hồi bộ dáng lười nhác, khôi phục biểu cảm băng sơn, giọng cũng lạnh lùng nói “Chuyện ở phòng thu chi còn chưa tới lượt nàng ta đến quản lý!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy cười trộm trong lòng, quả nhiên sư phụ sẽ không để người ngoài đến quản tiền của hắn!
Hoa Khanh Trần nhìn Liễu Nguyệt Phi đang cười trộm, tất nhiên biết nàng đang nghĩ gì, cũng không nhiều lời, liền cho người gọi Đường Hương Nhã tiến vào.
Đường Hương Nhã đứng đợi bên ngoài đã lâu, lúc này nghe nói Hoa Khanh Trần ở bên trong thì có chút kinh hỉ, cũng có chút ghen tị. Vương gia vừa về đã đến đây, đồng thời vào cửa sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Sửa sang lại dáng vẻ một chút rồi thong thả tiến vào đại điện, mỗi bước đi đều đoan trang, cao quý, không hỗ là đệ nhất tài nữ, toàn thân tản ra khí chất của người có tri thức, cũng là không ai sánh bằng.
Đi đến trước mặt Hoa Khanh Trần, Đường Hương Nhã cực kì ôn nhu hành lễ với hắn “Thiếp thân tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc!”
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Hương Nhã. Giả bộ! Lại giả bộ!!
Hoa Khanh Trần lại không có biểu cảm gì, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh như băng cách người ngàn dặm khiến Đường Hương Nhã lạnh cả người, trong lòng càng thêm ghen ghét Liễu Nguyệt Phi.
“Đường Trắc phi đến có chuyện gì?” Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần vẫn chưa nói chuyện, nơi này lại là sân của nàng, đương nhiên là nàng nên làm chủ, liền chủ động hỏi Đường Hương Nhã. Đến là được rồi, hành đại lễ làm gì, nàng cũng không cho bao đỏ*!
(R: thường sau khi hành đại lễ thì sẽ được cho bao đỏ, mà hình như người lớn tuổi mới vại:|,ta đọc truyện cũng hay thấy, lúc con dâu dâng trà cho cha mẹ chồng á =))).
Đường Hương Nhã thấy Hoa Khanh Trần vẫn không để ý, tự tôn trong lòng sao có thể không tức giận. Thân là đệ nhất tài nữ, cửa nhà đều bị người ta đạp ngã, nhưng là ả một lòng ái mộ Hoa Khanh Trần mới hướng Hoàng đế cầu hôn, cam tâm tình nguyện trở thành Trắc phi cũng muốn gả cho Hoa Khanh Trần. Nhưng hiện tại nam nhân này ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn, bảo ả sao không giận, sao không đau lòng?
Tức giận trong lòng chồng chất, đành phát tiết lên Liễu Nguyệt Phi “Hôm nay Lâm Trắc phi cho Hương Nhã một đạo đề, Hương Nhã nghiêm túc suy nghĩ một ngày nhưng cũng không ra đáp án mới đến hỏi Trắc phi một chút, có phải là đùa bỡn Hương Nhã hay không?”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi trong lòng nôn mửa, lúc này lại tự xưng Hương Nhã, buổi sáng vẫn là bản phi mà!
Không đợi Liễu Nguyệt Phi mở miệng, Hoa Khanh Trần đã lạnh giọng nói“Chuyện ở phòng thu chi giao cho Lâm phi xử lí, không bàn nữa! Không phải của ngươi, cũng đừng nghĩ!”
Đường Hương Nhã nghe xong, sắc mặt lập tức đại biến, thân hình lui về sau mấy bước, không thể tin nhìn Hoa Khanh Trần. Đây chính là nam nhân ả ái mộ ư? Lúc này sao có thể tuyệt tình như vậy?
Tự tôn của ả, kiêu ngạo của ả, lúc này đều bị giẫm lên triệt để, trong mắt dần dần đỏ lên, thân thể cũng run run. Tại sao có thể như vậy? Ả chỉ là muốn ở lại Vương phủ, muốn giúp hắn chia sẻ, muốn cho hắn chú ý mà thôi! Ả tài hoa như vậy cư nhiên còn kém hơn một Công chúa man di? Ả không chịu được!
Hai tay không tự giác nắm thành quyền, mười ngón đều dần trắng bệch, môi mở ra một hồi lâu mới nói “Thiếp thân chỉ là muốn đến hỏi Lâm Trắc phi cách giải đề này. Về chuyện ở phòng thu chi, Vương gia nói sao thì là như vậy!”
Mười tám năm học tập cũng không phải ít, ả làm người dù điêu ngoa kiêu ngạo nhưng đầu óc cũng là linh hoạt, cho nên mới có danh hiệu đệ nhất tài nữ! Hiện thời đối mặt việc này, cho dù khó chịu đến mức nào, ả cũng muốn giữ bộ dáng hiền dịu trước mặt Hoa Khanh Trần.
Quả nhiên, Hoa Khanh Trần gật đầu, khiến ả mừng rỡ như điên.
Liễu Nguyệt Phi nhìn hết thảy, tâm tình Đường Hương Nhã thay đổi theo lời nói của sư phụ, không biết vì sao trong ngực có chút đau lòng.
Đường Hương Nhã nở nụ cười một chút, sau đó thấy ánh mắt Liễu Nguyệt Phi nhìn mình, ả khẽ híp mắt. Người này hẳn là đang chê cười ả, hiện tại chắc nàng cao hứng, phòng thu chi đã là của nàng rồi!
Trên mặt vẫn giữ nụ cười thanh nhã nói với Liễu Nguyệt Phi “Lâm Trắc phi, mời ngài nói ra đáp án của đề mục hôm nay đi!”
Ả đến là muốn để Hoa Khanh Trần nhìn xem Công chúa Bắc Sát này âm hiểm cỡ nào, đã dùng phương pháp gì đối phó ả, đó là hành vi tiểu nhân, muốn cho Vương gia thấy được bộ mặt thật của nàng!
Thấy gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn của Đường Hương Nhã, phần tội nghiệp trong lòng Liễu Nguyệt Phi bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Người như vậy không đáng để nàng đồng tình!
“Xem ra Đường Trắc phi là không đợi được đến ngày mai, nếu đã như thế, vậy bản phi hôm nay liền nói cho Đường Trắc phi đáp án.Trong đề cho tổng số gà cùng thỏ là ba mươi lăm con, nếu đem hai chân trước của con thỏ trói lại, coi như là một chân, hai chân sau cũng trói lại coi như một, vậy con thỏ sẽ trở thành hai chân, tức làm cho thỏ cũng chỉ có hai chân như gà. Tổng số chân của gà và thỏ là hai lần ba mươi lăm, đó là bảy mươi chân, so với chín mươi bốn chân đề cho là ít hơn. Vậy liền lấy chín mươi bốn giảm đi bảy mươi, tức là còn hai mươi bốn chân. Hiện tại, chúng ta tháo dây trói chân của một con thỏ, tổng số chân sẽ tăng hai, tức bảy mươi hai chân, lại tháo dây trói một con nữa, tổng chân tăng hai, tiếp tục cho đến khi tăng đủ hai mươi bốn. Cho nên tổng số thỏ là một nửa của hai mươi bốn, tức là mười hai con. Suy ra gà có hai mươi ba con.”
Liễu Nguyệt Phi nói xong liền uống một ngụm nước, hôn mê, không có toán cao cấp thật đúng là phí nước bọt, trực tiếp dùng hệ hai phương trình hai ẩn đã tính ra, không cần phải phiền phức thế này. Nhưng là nếu nói như vậy, Đường Hương Nhã cũng sẽ không động, hơn nữa ả là đang cố ý gây thị phi để chỉnh nàng!
Đường Hương Nhã đem lời nói của Liễu Nguyệt Phi phân tích, sau khi ngẫm lại một lần, quả đúng là như vậy, ả kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Liễu Nguyệt Phi, sắc mặt vốn đỏ hồng cũng bắt đầu trắng lên. Lần đầu tiên ả bại trận trước đối thủ, hơn nữa còn là thua thảm như vậy, thua tự tôn, thua kiêu ngạo, còn thua luôn thưởng thức của nam nhân yêu nhất!
Thân thể bởi vì động não suy nghĩ một lúc lâu có chút không ổn, hơn nữa do đả kích lúc nãy, trước mắt Đường Hương Nhã lúc này choáng váng một chút. Không được, ả không thể thất lễ ở đây, ả đã thảm bại một lần, không thể mất mặt trước Hoa Khanh Trần nữa!
Trong lòng đau xót, quay đầu liền nói với Hoa Khanh Trần “Số học của thiếp thân xác thực không bằng Lâm Trắc phi! Việc ở phòng thu chi đúng là nên để Lâm Trắc phi quản. Thiếp thân có chút mệt mỏi, cáo từ trước, không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.