Chương trước
Chương sau
Liễu Nguyệt Phi vừa hạ triều liền trực tiếp chạy đến tẩm cung, kêu to Cực Thiên đem Huyền Thiên bắt lại đây cho nàng. Chuông cảnh báo trong lòng Cực Thiên vang lớn, thiếu chủ hiện tại tâm tình không tốt, ngàn vạn không thể chọc, vẫn là nhanh tìm Huyền Thiên cho thiếu chủ hạ hỏa!
Không bao lâu, Cực Thiên đã mang Huyền Thiên đến, sau đó liền biến mất không dấu vết. Hắn tránh ở chỗ tối, chuyện của triều đình hắn rất rõ ràng, để tránh bị văng miểng thì nên chạy sớm một chút.
Huyền Thiên nhất thời cảm giác như bước vào hố sâu, Cực Thiên mới vừa đi, cửa đã bị đóng lại, còn xuất hiện hai đại môn thần Yêu Quái Quỷ Quái! Trong phòng, ngồi đối diện hắn đúng là thiếu chủ Liễu Nguyệt Phi, thoáng chốc Huyền Thiên cảm giác được một cơn gió lạnh thổi đến cổ hắn, nuốt nuốt nước miếng, nịnh nọt nói với Liễu Nguyệt Phi: “Thiếu chủ, thuộc hạ rất nhớ ngài!”
“Thối lắm!” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp thô bạo, vừa rồi ở bên ngoài nàng là kiềm chế, hiện tại hoàn toàn bạo phát. Hoàng đế Nam Tề cư nhiên để nàng làm tiểu tam, xem nàng có tiêu diệt hắn hay không!
“Lại đây!”
Nghe vậy, Huyền Thiên lại nuốt nuốt nước miếng, run run nói “Thiếu chủ, có chuyện gì mời nói!”
“Ít nói nhảm, lại đây!”
Huyền Thiên lại một lần nữa nuốt nước miếng, cực kì không muốn bước đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, không đợi hắn phản ứng lại đã nghênh đón một trận đau trên đầu!
“Thiếu chủ, thủ hạ lưu tình a!” Huyền Thiên kêu thảm thiết một tiếng, hai tay ôm đầu, trên mặt thống khổ cầu xin tha thứ.
“Còn biết ta là thiếu chủ, dám giúp đỡ người khác tới khi dễ ta!”Liễu Nguyệt Phi nói xong, lại cho Huyền Thiên một quyền, đau đến Huyền Thiên oa oa kêu lên.
“Thiếu chủ, thuộc hạ……”
Lại là một quyền hạ xuống, Liễu Nguyệt Phi mở miệng cắt ngang lời nói của hắn “Dám nói không có, thiếu chủ của huynh bị người khinh bỉ cũng không thấy huynh ra mặt nha!”
“Thiếu chủ, oan uổng……”
“Oan uổng cái rắm, ta thấy huynh bây giờ là đang giả bộ!” Lời nói sét đánh cùng nắm đấm lớn nhỏ không ngừng dừng trên người Huyền Thiên, vẫn không làm nàng hết giận. Thanh Nhi Hoàng Nhi thấy vậy kêu lên “Mau tới, có thù báo thù, không thù đánh ké!”
Nói xong, Thanh Nhi Hoàng Nhi liền trực tiếp chạy tới gia nhập đội ngũ tra tấn Huyền Thiên. Huyền Thiên hiện tại đã biết vì sao nữ nhân là hổ, quả thực không dễ chọc!
“Thiếu chủ! Thuộc hạ là mang thư đến!” Lúc ba người Liễu Nguyệt Phi đánh đến mỏi tay, Huyền Thiên mới có thể tìm được cơ hội nói ra tiếng!
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đuôi lông mày giãn ra, cười nói: “Sao không nói sớm?”
Nhất thời, mặt Huyền Thiên từ đỏ biến xanh, thiếu chủ, ngài cố ý chơi ta phải không?
Hoàng Nhi thấy mặt Huyền Thiên, ôm bụng cười lớn, Thanh Nhi cũng cười ra tiếng, lục trên người Huyền Thiên một lúc, lấy thư ra đưa cho Liễu Nguyệt Phi.
Huyền Thiên đã bị đánh đến toàn thân chỗ xanh chỗ tím, hiện tại lại bị Thanh Nhi cuồng sờ soạng một trận, cả người vừa đau vừa nhức, tư vị này thật đúng là khó chịu, liền bất mãn nhìn Liễu Nguyệt Phi, chậm rãi đứng lên. Thiếu chủ thật đúng là dã man, không biết về sau ai dám lấy!
“Huyền Thiên, huynh lại ngứa da sao?” Liễu Nguyệt Phi đang mở thư đột nhiên ngẩng đầu nói với Huyền Thiên.
Nhất thời Huyền Thiên toàn thân run run, nghiêm chỉnh đứng trước mặt Liễu Nguyệt Phi. Động tác tiêu chuẩn này là Liễu Nguyệt Phi dạy, nhìn xem, hiện tại có bao nhiêu nghiêm túc!
Trong mắt Liễu Nguyệt Phi hiện lên ý cười, mở thư ra, đập vào mắt chính là những chữ hữu lực mười phần, liếc mắt một cái liền biết là sư phụ tự tay viết.
Nội dung trong thư chính là, việc hiệp ước cứ tiến hành theo kế hoạch. Việc hòa thân dù sao cũng chỉ là lấy một thân phận ở lại Nam Tề, không cần để ý có phải Chính phi hay không. Trắc phi chính là Lâm Tường Vi chứ không phải Liễu Nguyệt Phi nàng! Mặt khác, sư phụ còn bảo nàng ở Bắc Sát bồi dưỡng con rối Thái tử. Nha, sư phụ vậy mà cũng biết được ý định của nàng với Bắc Sát!
Cấp tốc thu thư lại, ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên vẫn đang đứng một bên, Liễu Nguyệt Phi khẽ cười nói: “Huyền Thiên, ta cho huynh một cơ hội lấy công chuộc tội được không?”
“Đương nhiên, thiếu chủ mời nói!” Huyền Thiên vừa nghe, lập tức đáp ứng. Có thể được thiếu chủ tha thứ mới là vương đạo!
“Đi đem Cực Thiên đánh một chút!” Nha, cư nhiên dám giám thị nàng!
Huyền Thiên nghe xong, xoa xoa nắm đấm, trong lòng nở hoa. Cực Thiên a Cực Thiên, hiện tại là thiếu chủ bảo ta đánh ngươi, ngươi đừng trách Huyền Thiên ta nga!
……
Liễu Nguyệt Phi nói xong, liền đi đến tẩm cung Lâm Sùng, vừa vặn, ngự y nói Lâm Sùng đã tỉnh lại.
Bởi vì chuyện của Lâm Thủy Tiên, Lâm Sùng vẫn đang giận dỗi Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, làm nũng nắm tay áo Lâm Sùng, ủy khuất nói: “Phụ hoàng, việc đã đến nước này, ngài tha thứ nhi thần đi. Thủy Tiên là người như thế nào ngài còn không biết sao? Nếu lúc đó không phải muội ấy chết, người đã không còn thấy nhi thần nữa rồi!”
Lâm Sùng hừ một tiếng, tuy trong lòng không còn oán trách nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt a, vẫn thấy đau lòng.
“Người muốn giận nhi thần thì giận đi, dù sao nhi thần cũng sắp gả cho Ngạo Vương Nam Tề làm Trắc phi!” Liễu Nguyệt Phi ủy khuất cúi đầu nói thầm, tuy là nhỏ giọng nhưng cũng đủ để Lâm Sùng nghe được.
“Cái gì? Trắc phi?” Lần này Lâm Sùng không lạnh nhạt nữa. Đường đường nữ nhi bảo bối của hắn mà chỉ làm Trắc phi?
“Phụ hoàng, nhi thần phải đi Nam Tề đền tội!” Liễu Nguyệt Phi nặn ra vài giọt nước mắt, Lâm Sùng thấy vậy liền đau lòng một trận.
“Không được, phụ hoàng phải để con làm Chính phi!”
“Phụ hoàng, không cần khiến nhi thần tăng thêm lỗi lầm. Đúng rồi phụ hoàng, hôm nay đại thần trên triều đều kêu phải lập Thái tử!” Liễu Nguyệt Phi làm bộ lau nước mắt, thấy Lâm Sùng bắt đầu để ý tới nàng, mục đích cũng đã đạt được, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác, quả nhiên Lâm Sùng thực bị dẫn đi.
“Trẫm đã suy nghĩ chuyện này, nhưng là không biết nên lập ai mới tốt a!”
“Phụ hoàng, nhi thần đề cử Thập Thất đệ!”
“Thập Thất? Vì sao?” Lâm Sùng chống lại tầm mắt Liễu Nguyệt Phi, không hiểu hỏi. Thập Thất Lâm Vệ Chi ra đời sáu năm trước, mẹ đẻ chỉ là một Quý nhân, vì khó sinh mà chết. Sau này hắn bị Hoa phi mê hoặc năm năm, cũng đã năm năm không hỏi han đến Thập Thất, hiện tại cậu cũng đã sáu tuổi.
“Thập Thất đệ chính là Hoàng tử nhỏ nhất, sau lưng không có thế lực của mẫu phi, cho nên không cần lo lắng quyền lực vào tay người ngoài, hơn nữa Thập Thất còn nhỏ, vừa vặn có thể bồi dưỡng!”
Thập Thất Hoàng tử đã sớm bị Liễu Nguyệt Phi nhìn trúng. Triều đình hô hào lập Thái tử nhưng không có ai đề cử Thập Thất, có thể thấy được Hoàng tử này yếu thế cỡ nào. Bất quá cũng vừa khéo, dễ dàng khống chế!
Nghe Liễu Nguyệt Phi nói vậy, Lâm Sùng suy xét một hồi, xác thực có thể làm. Con hiện tại không ai có tài, chi bằng bồi dưỡng một đứa nhỏ!
“Được, quyết định như vậy đi, trẫm đi viết thánh chỉ!” Lâm Sùng cắn răng, dậm chân một cái, nhanh chóng quyết định, khiến Liễu Nguyệt Phi há hốc mồm. Vốn tưởng phải nói một đống lớn, không ngờ dễ dàng giải quyết đến vậy!
Lâm Sùng không biết, mẹ đẻ của Thập Thất Hoàng tử chính là người Vô Ưu Môn, hơn nữa cũng chưa chết, Thập Thất Hoàng tử tất nhiên là từ nhỏ nhận giáo dục của Vô Ưu Môn! Bất quá, nàng cũng là vừa rồi xem thư mới biết được. Nha, sư phụ vốn đã sớm lên kế hoạch tốt lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.