Chương trước
Chương sau
“Đừng nhúc nhích Tường Vi!” Lâm Sùng kêu thảm thiết, nhìn thị vệ trùng trùng bên người, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn lúc trước không hề bố trí cái gì nha! Bất quá thân làm Hoàng thượng đã lâu, phần trấn định này vẫn phải có!
“Vi thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội!” Lúc này thị vệ trưởng quỳ gối trước Lâm Sùng, vẻ mặt áy náy tự trách nói, hơn nữa gọi người bắt Đặng Thành Húc đến quỳ trước mặt Lâm Sùng, tiếp tục nói“Đặng Thừa tướng mang đến một vạn nhân mã đã bị vi thần khống chế được, hai mươi vạn đại quân ngoài thành cũng đã bị đưa trở về chỗ cũ!”
Lâm Sùng vừa nghe, trong lòng kinh ngạc vô cùng, lúc này còn có chút nghĩ mà sợ, cư nhiên còn có hai mươi vạn đại quân! Lâm Bình Chi hiện tại cư nhiên còn có thể điều động đại quân, hắn làm Hoàng thượng này thật đúng là uất ức!
Lâm Bình Chi bị vây quanh trong đám người trên mặt toàn là kinh ngạc. Làm sao có thể, hắn bố trí hoàn mỹ như vậy, sao có thể thành thế này?
“Phụ hoàng, người thật đúng là quyết tuyệt a!” Trong lòng nhất thời tràn ngập bất mãn đối với Lâm Sùng, hoàn toàn phát tiết trên người Lâm Tường Vi. Nếu có thể, hắn thật muốn hiện tại liền bóp chết Lâm Tường Vi!
“Lâm Bình Chi, mau buông Tường Vi ra, ngươi muốn cái gì trẫm đều có thể cho ngươi!” Ngôi vị Hoàng đế gì hắn cũng không cần, chỉ cần nữ nhi bình an vô sự! Nhìn nữ nhi bị Lâm Bình Chi kiềm chế đến sắc mặt tái nhợt, hắn cảm giác tim đập đều muốn bật ra. Không được, trước giờ hắn thiếu Tường Vi nhiều lắm, hiện tại hắn không thể để người khác thương tổn Tường Vi!
Không thể không nói, Liễu Nguyệt Phi hiện tại cảm động đến rối tinh rối mù, còn kém rơi lệ đầy mặt, giọng nũng nịu kêu to “Phụ hoàng”
“Lâm Sùng, ngươi cho là bản cung sẽ tin tưởng ngươi?” Hoa phi nhìn những thay đổi trước mắt, trong lòng tức giận không thôi, thì ra Lâm Sùng cái gì cũng biết, lúc trước giả ngu cũng là lừa ả! Không ngờ từ đầu Lâm Sùng đã tính kế ả, bây giờ cho dù như thế nào ả cũng không tin tưởng nữa!
“Nương nương cứu ta nha!” Đặng Thành Húc bị kiềm kẹp trong đám người thấy Hoa phi thì hét lớn một tiếng, vừa nói xong đã bị thị vệ đấm một đấm lên ngực, ăn đau hừ vài tiếng.
Nhìn Đặng Thành Húc đang gọi, Hoa phi ngây người một chút, trong mắt hiện lên một tia thống khổ. Một chút thống khổ đó bị Lâm Sùng thấy được, lập tức nói: “Hoa phi, chỉ cần các ngươi thả Tường Vi, trẫm cam đoan không thương tổn Đặng Thành Húc, hơn nữa cho các ngươi cuộc sống yên ổn!”
“Ngươi nghĩ bản cung còn tin ngươi sao?” Hoa phi giọng the thé nói, vẻ như Lâm Sùng là một gã phụ lòng chứ không phải ả phản bội trước.
“Nương nương, ngươi……” Đặng Thành Húc nghe vậy liền tức giận, chẳng lẽ Hoa phi hiện tại muốn qua cầu rút ván, nhưng chưa nói xong, ngực đã bị thêm một quyền!
“Phụ hoàng, hiện tại người cho một chiếc xe ngựa, hai mươi vạn lượng hoàng kim, bảo thị vệ tránh xa, không cho đuổi bắt ta cùng mẫu phi, ta liền trả nữ nhi bảo bối lại cho người!” Lâm Bình Chi nhìn thoáng qua tình huống xung quanh, hiện tại cho dù Lâm Sùng muốn thả, những đại thần Bắc Sát này cũng không tha cho hắn, còn có Nam Tề Ngạo Vương, hắn bắt cóc là vị hôn thê của người ta nha!
“Lâm Sùng, ngươi nhanh một chút đi chuẩn bị, bằng không đừng mong nữ nhi bảo bối của ngươi sẽ còn mạng! Còn có, mang Mẫu Đơn đến cho bản cung” Hoa phi vừa lòng nhìn Lâm Bình Chi, tươi cười trên mặt lại vô cùng chói mắt.
“Được, chỉ cần các ngươi không thương tổn Tường Vi, trẫm đáp ứng!” Lâm Sùng vừa nghe lập tức đáp ứng, liền cho người đi an bày.
“Hoàng thượng, Mẫu Đơn Công chúa đã sớm trốn khỏi cung!” Lúc này một vị thị vệ nói với Lâm Sùng. Lâm Sùng nghe vậy liền nhíu mày nhìn Hoa phi, trong mắt đều là châm chọc.
Hắn vẫn luôn không thích Mẫu Đơn, bởi vì ả là kẻ bạc tình bạc nghĩa, hiện tại tai vạ đến nơi, trực tiếp vứt bỏ huynh trưởng cùng mẫu thân chạy mất!
Mặt Hoa phi hiện tại xanh mét như ăn phải gián, trong lòng mắng con bất hiếu! Lâm Bình Chi lại không hề để ý, Lâm Mẫu Đơn chạy, vừa vặn bớt phiền toái cho hắn!
Chỉ chốc lát sau, thị vệ liền khiêng đến một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa tất cả đều là đều là hoàng kim, Lâm Bình Chi thấy vậy áp Lâm Tường Vi lên xe, Hoa phi cũng vội vàng chạy theo.
Đặng Thành Húc trên mặt đất vội vàng lại nói “Nương nương, cứu mạng……”
Lần này trực tiếp bị thị vệ đánh hôn mê bất tỉnh, mà Hoa phi cũng không quay đầu lại, Lâm Bình Chi ngồi vào xe ngựa, nói với Lâm Sùng “Không cho phái người đuổi theo!”
Liền giá xe ngựa chạy ra khỏi cung!
Lâm Sùng nhìn đến khi xe ngựa khuất hẳn, lập tức phái người theo dõi. Hắn cũng không tin Lâm Bình Chi sẽ thực sự thả Tường Vi!
Bên trong xe, Liễu Nguyệt Phi bị Hoa phi trói lại, Hoa phi hiện tại trên mặt xanh mét, nhìn Liễu Nguyệt Phi tất nhiên sẽ không hòa nhã. Dần dần, xe ngựa chạy một canh giờ, Lâm Bình Chi mới dừng, quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Sùng quả nhiên không có phái người đuổi theo liền yên tâm!
“Con thực sự muốn thả nó?” Thấy Lâm Bình Chi dừng xe, Hoa phi không hiểu hỏi.
Lâm Bình Chi nghe vậy hừ lạnh một tiếng “Nó là lợi thế quan trọng, dùng để bảo mệnh!”
Nói xong liền nhìn về phía xa, tuy hiện tại không có gì khác thường, nhưng không đảm bảo Lâm Sùng sẽ không đuổi bắt hắn, hắn là ép vua thoái vị nha. Tục ngữ nói thắng làm vua thua làm giặc, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế không phải ngươi chết chính là ta vong, cho nên hắn mới không tin Lâm Sùng sẽ rộng lượng buông tha hắn như vậy!
“Mẫu phi, hiện tại chôn hoàng kim ở chỗ này, xe ngựa nhẹ, chúng ta mới chạy nhanh hơn!” Lâm Bình Chi giải thích với Hoa phi xong liền bắt tay vào việc.
Nhưng không hề nghe được động tĩnh gì trong xe ngựa, một suy nghĩ khác thường nảy ra trong đầu hắn, nhanh chóng quay đầu phất rèm che lên. Liễu Nguyệt Phi bên trong đang bắt chéo chân ngồi một bên, mà một thanh kiếm sáng như tuyết lại đang đặt trên cổ Hoa phi. Cầm kiếm đúng là Hoàng Nhi mà lúc trước ả muốn thu nạp!
“Hoàng Nhi, buông mẫu phi ra, ta tha cho ngươi không chết!”Lâm Bình Chi vốn suy nghĩ đơn giản, đến giờ phút này vẫn là một bộ dáng cao cao tại thượng ra lệnh cho Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi nghe vậy, xì cười nói: “Thái tử, chủ tử của ta là Công chúa a. Ngài vừa rồi đối đãi với Công chúa như vậy, hiện tại a, chính là báo ứng!”
Thanh âm trầm bổng nhẹ nhàng tựa như bông vải, lại khiến người ta bắt không được, trong lòng bực bội không thôi!
“Ngươi cho là ngươi có thể đánh bại ta?” Lâm Bình Chi đã bị một nha hoàn nho nhỏ như vậy xem thường bao giờ? Hơn nữa còn là một nữ nhân!
(R: thế có nha hoàn nào nam nhân sao ?? ==”).
Hoàng Nhi lắc lắc đầu. Lâm Bình Chi vừa thấy, trong lòng liền vui vẻ lên, đang định nói chuyện, Hoàng Nhi đã mở miệng trước “Hôm nay Công chúa không cho Hoàng Nhi ra tay, Công chúa nói để tự người đến!”
Nói vừa xong, Lâm Bình Chi còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã lóe lên một tia sáng, trên cổ cảm thấy lạnh lẽo một cái, vô thức dùng tay chạm vào, nhất thời đau đến hừ lạnh một tiếng.
“Bình nhi!” Hoa phi đột nhiên hét lớn, giọng nói bao hàm nỗi sợ hãi!
Lâm Bình Chi có chút khó hiểu, đưa tay ra trước mắt mới thấy trên tay toàn là máu tươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.