Chương trước
Chương sau
“Nương nương, Thái tử có việc gấp tìm ngài. ” Ngay lúc Hoa phi một lần nữa nghe được tiếng gào, ngoài cửa truyền giọng nói lanh lảnh thông báo của thái giám.
Hoa phi không hỗ là người đã ở thâm cung bao nhiêu năm, chút chuyện đó còn chưa đủ khiến ả chùn bước, liền nói với người bên ngoài “Nói cho Thái tử, bản cung lập tức tới ngay!”
Trong đại sảnh Phong Lâm cung, Lâm Bình Chi và Đàm Họa Thanh cùng đợi Hoa phi. Đến khi Hoa phi bước đến, Lâm Bình Chi liền nhịn không được nói “Mẫu phi, người nghe một chút, hiện tại bên ngoài đều đang kêu tên người!”
Hoa phi vừa bước vào cửa, không biết có phải người bên ngoài cũng cảm ứng được hay không, một tiếng gọi ầm ĩ nữa lại truyền đến, so với lúc trước còn vang dội hơn.
Bởi vì lúc này được Liễu Nguyệt Phi trang bị cho mấy cái loa, không lớn tiếng cũng không được.
“Bản cung đều nghe thấy được, Đàm tiên sinh, ngươi nghĩ nên làm sao đây?” Hoa phi thong thả tiêu sái ngồi lên ghế, liếc mắt nhìn về phía Đàm Họa Thanh nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt kia lại khiến Đàm Họa Thanh bồn chồn trong lòng.
“Không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, chưa kịp ra ngoài xem tình hình đã cùng Thái tử tìm đến nương nương.” Làm việc không xong là sai lầm của hắn, Đàm Họa thanh cũng biết sai cúi đầu không dám nhiều lời. “Đến đây thì có ích lợi gì!” Hoa phi vừa nghe, tức giận trong lòng toàn bộ đều phát tiết ra ngoài, liền quăng đi nước trà cung nữ vừa bưng lên, làm cung nữ kia bị phỏng cũng không dám hé răng.
“Mẫu phi, hiện tại mọi chuyện đã như vậy, nhìn bên ngoài có thể thay đổi cái gì!” Lâm Bình Chi không thèm để ý nói “Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng kéo phụ hoàng xuống.”
Đối với Lâm Bình Chi mà nói, quan trọng nhất chính là ngôi vị Hoàng đế!
Hoa phi vừa nghe, nghĩ lại một chút, nếu được hoàng quyền, còn chuyện gì có thể làm ả sợ hãi?
“Vậy con hiện tại phải đi chuẩn bị, nói với cậu của con, kế hoạch thay đổi!”
……
Chuyển biến lớn của dân chúng bên ngoài khiến Lâm Sùng dở khóc dở cười, trực tiếp chạy đến tẩm cung Liễu Nguyệt Phi xem.
Nghĩ Lâm Sùng sẽ đến, Liễu Nguyệt Phi đã sớm nằm sấp trên giường, trên mặt tất cả đều là nước, vừa nhìn tựa như đang khóc tức tuởi, khiến Lâm Sùng đau lòng không thôi.
“Nữ nhi bảo bối nha, con nghe một chút, bên ngoài đều nói con oan uổng nha!”
Lâm Sùng chỉ tay ra ngoài cung, đối với đám đông không ngừng là hét là vừa yêu lại vừa hận!
“Di, sao lại kêu Hoa phi rồi?” Liễu Nguyệt Phi ra vẻ không biết hỏi, trên mặt tất cả đều là kinh ngạc.
“Đúng vậy, đều đang nói con oan uổng!” Lâm Sùng vì nữ nhi bảo bối, cũng chỉ có thể đá tiểu thiếp qua một bên.
“Vậy thật là Hoa phi oan uổng con sao?”
Liễu Nguyệt Phi ánh mắt trống rỗng nhìn Lâm Sùng, trực tiếp làm cho Lâm Sùng đau lòng muốn chết, thôi cứ theo nữ nhi bảo bối đi “Đúng vậy, chính là Hoa phi oan uổng con, nữ nhi bảo bối đừng khóc, phụ hoàng giúp con!”
Nói xong liền quát với thái giám bên ngoài “Đi đem Hoa phi giải đến đại lao!”
Nghe đến đó, hai mắt vô thần của Liễu Nguyệt Phi hiện lên một tia giảo hoạt.
……
Lâm Bình Chi cuối cùng cũng nghe được Hoa phi nói ra, tâm tình lập tức kích động lên, nghĩ đến quyền lợi cao nhất, long bào trên thân, giấc mộng đã nhiều năm rất nhanh sẽ là của hắn!
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân truyền đến, ba người Lâm Bình Chi không hiểu nhìn lại, chỉ thấy một đám thị vệ vây quanh bọn họ. Lâm Bình Chi thấy vậy rống giận “Lớn mật, các ngươi làm cái gì vậy!”
Thị vệ trưởng nhìn thấy người nói là Lâm Bình Chi, cung kính nói “Hoàng thượng hạ lệnh, đem Hoa phi nương nương giải vào đại lao!”
Một câu này tựa như tiếng sấm kinh thiên động địa bổ lên đầu ba người, Hoa phi càng thêm không thể tin. Lão Hoàng thượng kia sợ ả như vậy, lẽ nào lại dám làm thế?
“Không thể nào, bản cung muốn gặp Hoàng thượng!”
Hoa phi nói xong đã bị thị vệ ngăn ở bên ngoài, thấy vậy, tức giận trong lòng ả lập tức dâng lên “Làm càn, các ngươi sao dám làm vậy với bản cung”.
“Nương nương thứ tội, thuộc hạ cũng là phụng mệnh làm việc!”Thị vệ trưởng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, không hề đem lời của Hoa phi để trong lòng!
Hoa phi còn muốn nói nữa đã thấy thị vệ bị Lâm Bình Chi cho một đấm đến choáng váng, những người còn lại cũng bị hắn kiềm lại!
Thấy vậy, Hoa phi vừa lòng cười, khóe miệng gợi lên một độ cong làm người ta sợ hãi. Lâm Sùng, ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta không niệm tình phu thê!
“Bình nhi, nói cho cậu con, hiện tại bắt đầu kế hoạch!” Nói xong, liền phất tay áo đi đến Long Tuyền điện*.
(R: chỗ này bản cv nói là ‘Long Tuyền cung’ mà ta nhớ lúc trước edit là điện thôi thống nhất luôn. Đại khái thì chắc chỗ Long Tuyền này có 2 phần:|).
Lâm Bình Chi phân phó Đàm Họa Thanh đi gọi Đặng Thành Húc, mà hắn thì bước theo Hoa phi.
Một lát sau, thị vệ trưởng vốn ngã xuống đất lại lưu loát đứng dậy, xoay người biến mất trong Phượng Lâm cung.
~
Trong Long Tuyền điện, Lâm Sùng còn đang an ủi nữ nhi bảo bối, bên ngoài đã là tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Thị vệ đều đã bị Lâm Bình Chi khống chế, hắn ngênh ngang tiêu sái bước đến bên ngoài phòng, đẩy mạnh cửa, nói với Lâm Sùng “Phụ hoàng, xem ai đến xem người?”
Lâm Sùng vốn tâm tình không tốt, thấy bộ dạng không lễ phép của Lâm Bình Chi liền giận dữ hét: “Làm càn!”
“Phụ hoàng tức giận làm gì, xem nhi thần mang ai đến cho người?” Lâm Bình Chi không thèm quan tâm rống giận của Lâm Sùng, hiện tại thiên hạ đều bị hắn nắm trong tay, hắn còn sợ ai?
Không đợi Lâm Sùng tức giận, Hoa phi đã từ sau Lâm Bình Chi bước ra, hai mắt như phun lửa nhìn Lâm Sùng.
Lâm Sùng có chút khó hiểu, sao Hoa phi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn “Hoa phi, sao nàng lại tới đây?”
Hoa phi nghe vậy, xì cười một tiếng nói “Hoàng thượng có phải cho rằng nô tì hiện tại hẳn là ở trong đại lao hay không?”
Hoa phi vừa nói, Lâm Sùng mới nhớ đến lúc trước vì an ủi nữ nhi bảo bối mới hạ lệnh xuống. Xem ra Hoa phi hiện tại là tức giận, hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh Hoa phi, dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói“Trẫm không phải cố ý, trẫm chỉ là an ủi Tường Vi, nàng vào đó ở hai ngày là có thể ra!”
Hoa phi vừa nghe, cơn tức vốn đang kiềm nén trong lòng liền bộc phát“Lâm Sùng ngươi được lắm, vì nữ nhi của mình mà dám để ta vào đại lao!”
Hoa phi bình thường kiêu ngạo đã quen, khi Lâm Sùng thần chí không rõ, mơ hồ như đứa trẻ, ả đã không ít lần gọi thẳng tên họ như vậy. Nhưng là hiện tại Lâm Sùng đang tỉnh táo, bị một phi tử hô to gọi nhỏ khiến mặt mũi của Hoàng đế mất hết, lúc trước nói trừng phạt Hoa phi là giả, nhưng hiện tại hắn thật là muốn vậy!
“Làm càn, cư nhiên dám gọi thẳng tên trẫm. Người đâu, đem Hoa phi biếm lãnh cung!”
Hoa phi nghe vậy chỉ cười nhẹ, vẫn chưa biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi. Lâm Sùng cảm thấy kỳ quái, sau đó liền hiểu ra, cư nhiên không có một người đến!
“Hoàng thượng, không ai trả lời ngài.” Giờ phút này Hoa phi cười xinh đẹp, vô cùng đắc ý nói “Ngươi cũng có hôm nay a Hoàng thượng, ngươi muốn đem bản cung biếm lãnh cung, bản cung còn muốn phế đi ngươi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.