Vô Huyên nheo đôi mắt lại, rũ xuống hàng lông mi để che giấu đi sát ý ở trong mắt của hắn. 
Hắn có muôn vàn loại cách thức khác nhau, khiến cho chủ nhân của cái tay kia đang đứng ở sau lưng hắn, chết rất khó xem. 
Nhưng mà, Vô Huyên lại không có làm như vậy. Hắn chỉ là bắt lấy bàn tay của kẻ nọ. Đừng nói phát hỏa, tựa hồ như liền đến khí thế không vui cũng đều hoàn toàn không có, chờ đến khi tay kia rời khỏi thân thể của mình, liền buông tay gã ra. 
Trong lòng của Vô Huyên nghĩ, cứ giết gã chết như vậy, lại quá tiện nghi cho gã. 
– Đêm nay, ta đã có hẹn người rồi. 
Vô Huyên cũng không quay đầu lại, nhìn trận đấu vẫn đang kịch liệt ở trên lôi đài, như là rì rầm nói ra một câu. 
– Nga? 
Kẻ nọ vừa nghe lời này, trừng mắt, ái muội ‘hừ’ cười hai tiếng. Vô Huyên không có cự tuyệt gã, đây là một tin tức tốt a. Nhìn tình thế này, gã có thể sử dụng thủ đoạn ôn hòa, để bắt được mỹ nhân này vào trong tay. Kẻ nọ vuốt ve nơi trên tay vừa được Vô Huyên chạm qua, gã nhìn chằm chằm vào các ngón tay của mình, cũng dùng giọng nói có âm lượng không lớn hỏi hắn, 
– Kia, vậy chừng nào thì, ngươi mới có thời gian rảnh đây? 
Hai người đều là tự mình nói chuyện một mình, người khác có nhìn vào, cũng sẽ nghĩ bọn hắn vốn không liên quan đến nhau, nhưng trên thực tế, hai người lại đang ngầm nói chuyện với nhau. 
Nội dung này, vốn cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636277/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.