Ly Hận Thiên cho rằng, trước tiên, Văn Diệu sẽ trấn an cảm xúc bất ổn của mấy người nhà Văn gia, hoặc là giải thích gì đó, vì sao mà gã Văn Khang Thành sẽ biến thành như vậy.
Là do gã đến gây chuyện Văn Diệu.
Chỉ là, Văn Diệu cũng không để ý tới mọi người Văn gia, ngược lại là nhìn tên bộ hạ của hắn, ngữ khí không quá lạnh nhạt hỏi,
– Đám người ở tửu lâu đâu?
– Đều đã mang về tới.
Những kẻ đó, đều là phạm vào trọng tội, Văn Diệu đánh người, không đại biểu cho chuyện dễ dàng cho qua việc này như vậy. Nào có chuyện quá tốt đến vậy, một đám này dám cả gan chọc tới gia chủ Văn gia, lại chỉ bị đánh vỡ mấy cái xương sườn, liền tính xong chuyện rồi sao. Lúc ấy, Văn Diệu không có giết đám người này, để cho mấy kẻ này sống, tự nhiên là hắn có dụng ý. Nếu không nhóm thuộc hạ của hắn, cũng không cần phải thay Văn Diệu ‘thu thập’ toàn bộ mấy cái tên ngu đần không biết sống chết người, một kẻ cũng đều không thể thiếu,
– Tứ gia muốn xử trí ra sao?
Văn Diệu là gia chủ của Văn gia, nhưng hắn cũng không thèm lấy tên lót mà người nhà Văn gia tự cho là hay ho này nọ. Văn gia không xem hắn trở thành người một nhà, mà hắn đây, cũng khinh thường mang theo cái tên buồn cười nọ…
So với Ly gia, tình trạng của Văn gia còn yếu kém hơn quá nhiều. Nếu không phải nhờ có Văn Diệu vực dậy, thì làm sao lại sẽ có địa vị giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636274/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.