Y đã xuất gia. Y vốn nên rời xa hồng trần. Y cũng đã lục căn thanh tịnh. 
Đồng thời, y cũng thích Văn Diệu. 
Giờ khắc này, Ly Hận Thiên không thể kiên cường nổi nữa. 
Y vẫn luôn phải sắm vai người mạnh mẽ kiên cường. Mặc kệ là có gặp được bao nhiêu khó khăn to lớn, thì y cũng sẽ không ngã xuống được. Bởi vì y là một người luôn sẽ phải tự mình mà đi đối mặt hết với tất cả mọi chuyện đang xảy ra. 
Y vốn không có quyền lại càng không có thế lực. Y, cái gì cũng đều hoàn toàn không có. 
Ly Lạc bọn hắn cấu kết với nhau lừa y. Ly Hận Thiên phẫn nộ. Bởi, chỉ còn một chỗ dung thân cuối cùng để y có thể trốn tránh, cũng đã bị bọn hắn phá hủy. 
Ly Lạc nói, chùa miếu đã không dung chứa y nữa. 
Đúng vậy, dù cho mọi người ở trong Phục Long tự, không ai biết  được chuyện xảy ra vào đêm đó, thì y cũng đã không còn xứng đáng để ở ttiếp chỗ thờ phụng thần Phật này nữa rồi. 
Bọn hắn cũng đã nói, sẽ không ép y nữa, nhưng lại dùng phương thức này để buộc y trở về. 
Bọn hắn rất quá đáng cũng vô cùng tàn nhẫn… 
Y giận dữ, là bởi vì bọn hắn lừa gạt y và lợi dụng tình cảm của y dành cho bọn hắn. Chứ không phải là phẫn nộ bởi những lời lẽ mà Ly Lạc đã nói ra, giống như một hòn đá lớn vậy, được vung tay ném thẳng tới xuyên thấu qua mọi loại cảm xúc, trực tiếp va chạm mạnh xuống tâm bình lặng như mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636262/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.