Mọi chuyện diễn ra vào đêm nay, đều là hoàn toàn có dự mưu. Hoặc phải, nên nói là, hợp mưu. Dùng cách nói của Mộc Nhai hình dung ra thì là, nam nhân này bị có thói quen đến hư hỏng rồi. Bọn hắn đối xử với y càng tốt, càng nhân nhượng y, thì tên này, càng khó hầu, càng vô pháp vô thiên … Cũng không thể quản nổi y nữa. Cho nên, y sẽ không thể quen nổi. Nghĩ tới ngẫm lui, thì mặc kệ là bọn hắn buộc phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng muốn tẫn hết các cách lẫn kế sách,từ việc muốn đối xử tốt với y đến mức thấp kém đến thế này đi nữa. Thì, chỉ cần y có thể một lần nữa tiếp nhận lại mỗi một tên trong bọn hắn, thì có bắt bọn hắn làm cái gì cũng đều được cả. Cái gì gọi là mặt mũi, cái gì kêu là tôn nghiêm, bọn hắn cũng không cần. Vậy, xin hỏi vài vị thiếu gia đều luôn hướng cái lỗ mũi lên trời ở đây, ai đã làm từng ra loại chuyện này chưa? Nhưng Ly Hận Thiên lại làm cho bọn hắn phá lệ, mở ra một lối đi tư tưởng mới, nhưng vẫn không có mang lại bất cứ hiệu quả nào… Thông qua chuyện này, bọn hắn hiểu được một cái đạo lý, đối với nam nhân này, không cần phải quá dung túng. Ở tại thời điểm thích hợp, là phải bá đạo một chút. Bằng không tên này, sẽ không thể tự biết trời cao đất dày là gì, đều im hơi lặng tiếng mà nhất thời làm ra chuyện tày đình hoàn toàn chọc cho bọn hắn sinh khí. Tựa như lần xuất gia này. Nếu lại cho y có cửa, giống như lần trước, mà níu giữ lại, còn phải bày ra lấy lòng, lại ở một mặt khẩn cầu. Kết quả cuối cùng cũng vẫn không có cái gì biến hóa. Dù bọn hắn liền bị giáng xuống một đòn trí tử, nhưng rồi sau đó sẽ lại tái sinh mạnh mẽ a. Ly Hận Thiên được phân chia công việc đến chăm sóc cho vườn rau, cũng đều là do Mộc Nhai làm. Mộc Nhai dứt bút cúng cho một đống tiền nhan đèn, đồng thời cũng cho Từ Ninh phương trượng có đủ áp lực. Nhưng trên thực tế, cũng không có gì phức tạp như sự suy diễn của Mộc Nhai cả. Từ Ninh phương trượng thống khoái liền phân cho Ly Hận Thiên đến chỗ để thuận tiện tiếp cận, chính là vườn rau tồn tại độc lập lại là duy nhất có trong Phục Long tự. Khi đó, Mộc Nhai chỉ là mới vừa chuẩn bị cửa hậu rất tốt mà thôi, còn chưa có thật sự ra lệnh. Đến ám chỉ, cũng chưa từng có làm qua. Có thể thấy được, vị Từ Ninh phương trượng kia, thực là hiểu ý người lại dễ nói chuyện a. Cứ vậy mà ngoan ngoãn liền dọn dẹp, trải sẵn đường cho bọn hắn rất tốt rồi. Trong ba người, tính tình của Mộc Nhai là thô bạo nhất, chưa nói hai câu sẽ dẫn đến bất hòa tiếp theo là tranh cãi ầm ĩ. Tính tình của Ly Lạc lại quá lãnh đạm, không hề giỏi việc ăn nói mềm mỏng, khéo léo. Chỉ có Khâm Mặc là miệng lưỡi trơn tru, lại có thói quen làm việc chu toàn, để hắn đi đối phó với Ly Hận Thiên, là người thích hợp để được chọn nhất. Không gian trá, thì không thể làm thương. Một thân bản lình này của Khâm Mặc, đừng nói là Ly Hận Thiên, liền tính là lão tử Hoàng đế đã từng trải qua nhiều sóng gió, có kinh nghiệm phong phú, cũng không phải là đối thủ của hắn nữa là… Đầu tiên là, Khâm Mặc tiếp cận Ly Hận Thiên, từng chút một khiến cho y thả lỏng cảnh giác cùng bực tức, tiếp theo sẽ tìm cơ hội, sắp xếp cho hai người còn lại, ở vao lúc vô cùng thỏa đáng, xuất hiện ở trước mắt của Ly Hận Thiên, giả như là ngẫu ngộ hoặc là cuộc gặp gỡ bất ngờ, khiến cho nam nhân phản ứng không kịp… Cũng không có thể nhìn ra một cái sơ hở nào. Càng không nghi ngờ là có trá. Tiếp, sau đó, chính là một màn như hiện tại. Từng người một đều xuất hiện để đi đối phó với Ly Hận Thiên, vẫn thừa sức công phá. Y vừa thông minh, lại vừa phải phòng bị bọn hắn. Dù có trăm ngàn kín kẽ như bưng đi nữa, chung quy cũng sẽ có một sơ hở. Đến cuối cùng, y không phải là tự mình bị bọn hắn bắt ở trong tay hay sao… Đã ăn mềm lâu như vậy, cũng đã khiến cho Ly Hận Thiên một lần nữa nhớ tới, bọn hắn cũng không phải là cái loại người gì lương thiện hiền lành cả. Mỗi một tên, đều thật là khó đối phó… Thủ đoạn thì không bao giờ thiếu. Cuối cùng lại vừa đấm vừa xoa, mấy tên này liên hợp lực lại, nam nhân này nào còn có cơ hội lại trốn thoát được một lần nữa… Y đã chạy thoát hai lần, cũng đã quá nhiều rồi. Khi Mộc Nhai ôm thân thể của Ly Hận Thiên đến trên giường, nam nhân này đã là nửa tỉnh nửa say. Tác dụng của đào hoa nhưỡng vừa chậm lại rất lớn. Ly Hận Thiên vốn là tửu lượng không tốt, chỉ cần uống vài chén rượu vào, không nhiều cũng không ít, vừa vặn khiến y liền ý thức không rõ, nhưng lại không đến mức bất tỉnh nhân sự… Y vẫn có thể cử động, cũng có thể nói chuyện. Chỉ là thân thể mềm yếu đi rất nhiều, cũng không quá mức thanh tỉnh. Còn cái thứ hai, chính là, không còn khí lực nữa. Như vậy thì mới tốt, chính là vừa hợp với tâm ý của bọn hắn. Bọn hắn cũng chưa từng có tia hứng thú nào đối với việc’gian thi’ cả. Kẻ dưới thân, cần phải phối hợp, cũng sẽ khóc, lại kêu, mới có thể khiến bọn hắn hưng trí a… Cảnh đẹp ở trước mặt. Lúc này không còn có người muốn động thủ so đo hoặc là cố kị cái gì nữa. Chiếc giường này đã đủ rộng lớn đến mức phô trương đi, bốn người họ có nằm ở trên đó giằng co ra sao, cũng hoàn toàn không có một chút vấn đề nào cả. Tấm đệm màu đỏ tươi này vui mừng này, Ly Hận Thiên nghĩ rằng, đây là Ly Lạc chuẩn bị vì công chúa Đông Vạn, cũng không nghĩ tới, đây là do Khâm Mặc trước khi đi tìm y, mới cố ý quyết định chế tạo nên chiếc giường này cùng với việc bày trí này… Giường cũng đã đủ rộng. Đồng thời là vì nghênh đón giờ khắc này, mà lựa chọn đệm chăn đều là màu đỏ… Giống như đêm tân hôn vậy, bốn người bọn họ, cùng động phòng. Trong phủ trạch trống trải này, chỉ có mỗi một chỗ là có ánh nến bừng bừng, chiếu sáng như ban ngày, không thấy một chỗ bóng tối nào. Người nằm trên sàng đan màu đỏ tươi, đã bị lột quần xuống, trên thân chỉ mặc một cái tăng bào màu xám. Y nghiêng thân thể sang một bên, hai chân thon dài cuộn lại, chồng lên cùng một chỗ. Lớp vải tăng bào do động tác của y ảnh hưởng mà mở ra một khe hở xuôi xuống theo đường cong của đôi chân kia. Ngay tại đây, dưới hai màu sắc giữa đỏ và xám này làm tôn lên làn da, có vẻ phá lệ trắng nõn, đôi chân lại càng thêm thon dài… Chiếc giường có dạng hình tròn lại rộng lớn, giống như một đóa hoa bừng nở vậy. Người này lại nằm ở chính giữa, như là tế phẩm, cũng như là yêu tinh đang say ngủ vậy… Hai bên vạt áo ăng bào đã bị hoàn toàn mở ra, lộ ra lồng ngực bên trong hơi hơi phập phồng. Sự hô hấp của y không phải là rất có quy luật. Y đã say, nhưng vẫn chưa có ngủ. Đôi mắt đang nửa mở nửa khép, trong mắt còn ánh lên ánh sáng của ngọn nến, điểm lên đầy những ngôi sao li ti lấp lánh… – Cứ như vậy đi, không cần phải cởi xuống hết đâu. Quăng đi chiếc quần thuộc về Ly Hận Thiên ở trong tay mình, Mộc Nhai thực vừa lòng khi nhìn thấy cảnh tượng bây giờ. Hắn cảm thấy, nam nhân mặc thành như vậy, chính là muốn đến câu dẫn hắn. Cái gì tụng kinh niệm Phật đều hoàn toàn là chó má. Từ ngày đó gặp ở quán trà, Mộc Nhai đã vẫn luôn nghĩ muốn y mặc thành như vậy, tiếp theo lại thượng y làm một hồi đi. Mộc Nhai thực thích để cho Ly Hận Thiên mặc lên y phục này nọ bày ra đầy đủ các bộ dáng. Lần này, tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở… Về sau khẳng định là sẽ không có được nữa rồi. Thiên thời địa lợi nhân hoà. Bộ dạng thánh khiết, cấm dục, thật hợp với khẩu vị của hắn. Nhìn hai cái đùi trắng mịn kia, nuốt nước miếng một cái, Mộc Nhai cũng không để ý đến hai tên còn lại, quăng giày đi, liền bước lên giường. Từ mắt cá chân của nam nhân, sờ soạng một đường hướng về phía trước. Hắn đã thật lâu chưa chạm qua y. Thân thể này của nam nhân giờ đã rắn chắc, nhưng làn da vẫn tốt như trước, rất có xúc cảm… Mĩ sắc ở trước mặt. Hai tên còn lại làm sao lại có thể cam chịu bị bỏ lại được chứ. Khâm Mặc có thể nhìn thấy, dưới lớp vải vóc tăng bào kia, là thân thể như ẩn như hiện. Còn Ly Lạc là đối diện với tấm lưng của nam nhân. Hắn nhất thời tới gần, đã đỡ lấy bả vai của nam nhân kéo lại đây. Ly Hận Thiên đã uống say, toàn thân mềm mại, trên người lại vô lực. Theo lực kéo không tính là lớn của Ly Lạc kia, Ly Hận Thiên nằm nghiêng ở một bên, trực tiếp biến thành nằm thẳng ngửa lên phơi bày tất cả… Hai vạt áo của tăng bào rũ xuống hai bên thân thể, bày ra hầu như toàn bộ thân thể của nam nhân ở trước mặt bọn hắn. Do thân thể bị mất đi trọng tâm, lay động bị ném lên trên giường, bởi vì ý thức không rõ ràng, hai chân cũng không có khép lại, mà là vẫn rộng mở ra. Mà Mộc Nhai ban đầu vẫn luôn đang vuốt ve chân của y… Trực tiếp, liền có thể nhìn thấy, đều là thấy được rõ hết toàn bộ. – Người này, mặc kệ là đang ở lúc nào thì, cũng không quên đi cách câu dẫn nam nhân đi… Tuy mắng ở ngoài miệng, nhưng biểu tình lại hưởng thụ đến vậy, Mộc Nhai trực tiếp để chân y xuôi xuống thành một đường thẳng tắp, khiến cho chỗ nọ càng lộ ra thêm rõ ràng hơn nữa… Đã lâu như vậy vẫn chưa từng được chạm qua y, Mộc Nhai có vẻ có chút vội vàng kích động, nâng đầu gối để ở dưới eo của nam nhân, khiến cho y hạ xuống nửa người vẫn duy trì tư thế nhếch lên. Một tay của hắn đỡ lấy một chân của y, một bàn tay khác, đã khó dằn nổi mà hướng về nơi đó sờ soạng… – Uy, ngươi chậm chút đã. Y mà bị thương, sẽ không chơi tốt a. Phủ trạch này là của Ly Lạc, nhưng Khâm Mặc so với Ly Lạc còn muốn quen thuộc hơn rất nhiều. Hắn thuận tay kéo ra hộc gỗ nhỏ ở dưới mép đầu giường, từ trong đó lấy ra một bình sứ quăng tới cho Mộc Nhai. Thứ này, lúc trước Ly Hận Thiên cũng đã từng dùng qua, chính là trân châu cao có giá trị xa xỉ kia. – Không cần ngươi nói, ta cũng biết phải có đúng mực. Khoa tay múa chân bất mãn với Khâm Mặc, nhưng Mộc Nhai vẫn tiếp lấy bình sứ. Hắn cách chỗ nọ cuaLy Hận Thiên rất gần. Khi bàn tay vừa vươn lên tiếp được bình sứ, cũng đã liên phả ra một hơi gió thổi đến nơi đó. Lúc này, người ở trước mặt có cựa quậy, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ…. Chỗ nọ, cũng co rụt, thít chặt lại. – Sách, ngươi nói ngươi, rõ ràng là rất muốn bị người thượng đi, còn giả ra cái dạng gì mất tự nhiên nữa. Cái miệng nhỏ ở chỗ này của ngươi, so với cái miệng ở phía trên của ngươi, vẫn là thành thực hơn rất nhiều a. Mộc Nhai biết y đã không thể dậy nổi nữa, nhưng khi đang nói ra mỗi một câu này, lại luôn hướng về phía chỗ đó mà phát ra tiếng, miệng lập tức phun ra nhiệt khí đến chỗ đó. Cái miệng nhỏ nhắn liền phối hợp nhất thời hé ra liền co rụt lại. Thoạt nhìn thực khẩn trương, lại giống đang chờ mong… Ly Hận Thiên đã uống say. Y cái gì cũng không biết. Tư thế nằm xuống cũng rất tùy tiện rộng mở. Mộc Nhai nhất thổi đến như vậy. Y liền rầm rì kêu lên, âm thanh không lớn, lại lười biếng, cào nhẹ vào lòng người đến đều ngứa ngáy lên…. Có lẽ tư thế này khiến y không thoải mái, liền mặt nhăn mày nhó, vì muốn cho hô hấp thông thuận, miệng của y lại hé ra một khe hở nhỏ. Ly Lạc có thể nhìn thấy mấy chiếc răng nanh trắng noãn, còn có đầu lưỡi đang bất an mà mấp máy ở bên trong khoang miệng.. Ngón cái đang vuốt ve cánh môi đã bị rượu tẩm hồng của nam nhân, tiếp theo dùng một chú sức, đè xuống, nam nhân theo bản năng mở miệng ra, Ly Lạc vuốt vuốt, liền len lỏi vào chạm đến đầu lưỡi của y… Ly Hận Thiên thật là đã uống say. Y hoàn toàn không biết vật gì đang vói vào miệng của mình là cái gì. Y cũng quên mất xấu hổ, trực tiếp liền hút lấy nó, như là đang nhấm nháp cái mỹ vị gì đó, mút đến phát ra tiếng ‘chậc chậc’… Đồng thời, còn đang phát ra âm thanh khiến cho người nghe mềm cả xương cốt. Hành vi này thật sự là chơi với lửa… Bọn hắn đã sớm nhịn không được rồi. Khi nãy trong lúc ăn cơm, mỗi cái nam căn của bọn hắn chính là đều nửa cứng rắn không mềm xuống nổi. Nay, nghe được âm thanh đó của y, như là đã đạt được mệnh lệnh cho phép, càng khiến cho bọn hắn trực tiếp liên hoàn toàn ở trong trạng thái nhất trụ kình thiên … – Thật muốn mạng mà. Khâm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã đầu hàng rồi. Kỳ thật, việc này thực hoang đường. Tuy rằng đã bàn bạc rất tốt rồi, nhưng khi thật sự bắt đầu, Khâm Mặc vẫn là có chút chần chờ. Nhưng bây giờ, vừa nhìn Ly Hận Thiên bày ra một bộ dáng vẻ đẹp mắt ngon miệng đến vậy, một chút băn khoăn vừa rồi, liền đã hoàn toàn không có nữa. Suy nghĩ duy nhất, chính là muốn hung hăng ôm lấy mà mạnh mẽ mà làm y… Được ngắm nhìn bộ dáng y bị người áp bức, khóc rống lên, để lại nước mắt… Khâm Mặc còn có ý nghĩ như thế, thì đừng nói gì đến hai gã còn lại… Lúc trước, từ rất sớm, bọn hắn cũng đều đã cùng nhau từng ôm qua Ly Hận Thiên rồi. Cái gì gọi là nỗi xấu hổ và sự do dự gì đó, sau khi vừa nhìn thấy nửa thân trần của Ly Hận Thiên, sớm đã hoàn toàn quăng đến lên chín tầng mây… Ly Lạc rút lại ngón tay của mình ra khỏi miệng của nam nhân ra ngoài, từ dùng chính đầu lưỡi của hắn thay thế ngón tay đó, để cho nam nhân này mút thật đã… Lúc này, trên ngón tay của Mộc Nhai cũng đào ra trân châu cao, thoa lên trên nơi đó của nam nhân đã rất lâu rồi chưa từng sử dụng qua… Hai tên còn lại cũng không khách khí. Khâm Mặc cũng không còn muốn chần chờ quá nhiều, nhìn chằm vào bộ dáng tú sắc khả cơm* của nam nhân này, mà vươn tay đến… – CHÚ THÍCH: * Tú sắc khả cơm: là mĩ sắc ở trước mắt ngắm thôi liền thấy ngon mắt no bụng, không cần ăn cơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]