Ngươi muốn đi sao? 
Sau khi hỏi xong, không đợi nam nhân cấp ra trả lời, Vô Huyên liền trực tiếp đứng lên, 
– Ta hiểu được, cái này để ta đi làm. 
– Chờ ta một chút! 
Tên Vô Huyên kia, vừa nói xong cả người đã đi ra khỏi đình lí. Ly Hận Thiên không phải chưa thấy qua một màn hình ảnh biến mất ở trước mắt mình, nhất thời sốt ruột, nam nhân nhanh nhẹn kéo lấy tay áo của Vô Huyên, 
– Ta còn chưa nói xong! 
Y không cần hắn đi lấy thêm một cái bài tử đàn hương gì đó đâu a. 
Hôm nay Vô Huyên mặc áo sam là tơ lụa, mỏng hơn so với chiếc áo bông thật dày đang mặc ở trên người nam nhân rất nhiều. Chẳng những, không khiến cả thân người hắn trở nên dày cộm mập mạp, còn có thể làm nổi bật lên dáng người thon dài của hắn, bởi vì đã ở bên người một thời gian dài, vừa chạm lên bề mặt của lớp vải tơ lụa này có chút băng lãnh. Nam nhân duỗi tay ra. Nếu nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy giữa khe hở, tay vừa chạm lên lớp vải, liền tỏa khói trắng lượn lờ thản nhiên, đó là nhiệt khí đang cấp tốc biến mất. 
Bài tử đàn hương này ở trong truyền thuyết rất khó tìm được tới tay. Hiện tại, ở trong Ly phủ đã có ba khối rồi. Ly Hận Thiên hoàn toàn tin tưởng, Vô Huyên có năng lực để có được một khối tới tay. 
Đã có quá nhiều rồi, lại không dùng được nhiều như vậy, bọn hắn lại đang lãng phí thứ quý giá. 
Y hỏi như vậy, chỉ là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636231/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.