Nếu không có cách nào tra tấn được hồn phách của kẻ nọ, thì Vô Huyên sẽ khiến cho kẻ nọ, sống không bằng chết. 
Khiến cho mọi danh dự của kẻ nọ đều hoàn toàn bị bỏ đi, khiến cho kẻ nọ không còn mặt mũi nào để gặp người nữa. 
Trên thực tế, Vô Huyên cũng thật sự đã làm được như vậy. 
Ngày ấy ở trong miếu nhỏ, Vô Huyên không có một chút lưu tình nào cả, hắn nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề mà tra tấn Ly Hận Thiên một phen. Hắn mới mặc kệ  sự sống chết của nam nhân, hắn cũng không cần để ý đến… 
Hắn muốn cho Ly Hận Thiên, trở thành tèo cười của toàn thành Đế Đô, khắp Nam Triều này… 
Sau đó, lại nghe được tin tức, nam nhân được gả cho Thiết Lặc,  Vô Huyên chỉ lạnh lùng cười. Y muốn chạy trốn đến Bắc Chiêu, là việc không thể nào. 
Vốn, là muốn khiến cho Ly Hận Thiên ở trước mặt Thiết Lặc, mất đi tôn nghiêm cùng sủng ái tín nhiệm, cũng không nghĩ ra, lại thấy được Ly Hận Thiên như vậy… 
Kỳ thật, y cũng không quá tốt. 
Bị bắt buộc bức bách, chỉ có thể lựa chọn gả cho người ngoài, đáng thương hề hề, như là một con thú nhỏ bị vứt bỏ vậy. 
Đối với Ly Hận Thiên, là vô tình. Nhưng khi đối mặt với bộ dáng của nam nhân say rượu, lại thú vị, cũng khiến cho người nhìn yêu thích không buông tay, Vô Huyên cũng không có làm theo ý định ban đầu. Hơn nữa, đêm đó, Thiết Lặc cũng sẽ không trở về. Mục đích thật sự của hắn, căn bản không đạt tới được. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636218/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.