Vô Huyên không biết chuyện giữa Lang Đại Bảo và Thương Khung. Hắn chỉ có thấy bả vai của nam nhân nọ run run. Hai người họ cách nhau rất gần. Hắn không cần cúi đầu, cũng có thể nhìn thấy rõ. 
Hắn đối với một màn bày tỏ này của Lang Đại Bảo, không cảm kích, lại cũng không cảm động, nhìn thấy kẻ nọ sợ hãi. Vô Huyên cũng không cảm thấy tổn thương hay là trào phúng kẻ nọ giả từ bi. 
Mặc kệ kẻ nọ có làm gì ra sao đi nữa, Vô Huyên cũng chưa từng cảm giác được. 
Không buồn không vui. 
Sự tồn tại của Lang Đại Bảo, chỉ là hoàn trả giúp cho hắn một sự thật nguyên vẹn mà thôi. 
Hắn đẩy Lang Đại Bảo đang trì độn ra một bên, trái lại đón lấy tầm mắt Thủy Ngân, nghênh diện. Lang Đại Bảo không thể chịu thay cái trừng phạt này, hay là không muốn hắn tự mình đi gánh vác. 
Hơn nữa, Vô Huyên không cần. 
– Ta không cần Thần Giới trừng phạt, lại càng không cần ai chịu thay mình. Hai ta đến cược một ván đi. Nếu ta thắng, thì ta đã dựa vào thực lực tranh thủ được. Nếu ta thua, thì ta sẽ tự nhận lấy thiên phạt gì đó, cũng đều hoàn toàn không có liên quan đến bất kì kẻ nào. 
Hắn sẽ không dựa vào ai cả, hắn chỉ tin vào thực lực của chính mình, dùng thực lực nắm chắc phần thắng trong tay, những cái khác, đều hoàn toàn chỉ là nói suông. 
Thái độ của Vô Huyên, không chỉ là ngạo mạn, mà thật sự là đã quá làm bừa rồi. Thấy Vô Huyên phải đi về phía 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636211/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.