Không có kinh ngạc, cũng không có chấn động, Ly Hận Thiên có thể cảm nhận được ánh mắt dưới lớp mặt nạ, đang làm hành động liếc trắng mắt y, tiếp theo chính là, một tiếng cười nhạo.
Vô Huyên có thể cảm thấy, y bị hắn tra tấn đến đầu óc choáng váng rồi, bắt đầu ăn nói khùng điên.
Ly Hận Thiên cũng không để ý, lại cũng không nhìn đến Vô Huyên, chỉ là nhìn chằm chằm mười ngón tay đang đan vào nhau của y, mà tiếp tục nói,
– Thân thể này, đúng là thân cha của ngươi. Nhưng mà linh hồn bên trong, đã đổi chủ. Thân thể này vẫn y như vậy. Nhưng ta lại không phải cha ngươi. Ngươi không tin. Ta cũng có thể thông cảm được. Vì, dù sao loại chuyện này, cũng không hợp với lẽ thường, là bất khả tư nghị.
Ly Hận Thiên chưa nói ra chuyện Lang Đại Bảo, y chỉ nói về bản thân mình, bởi vì không cần phải nhắc đến.
Quá nhiều, y sợ Vô Huyên nghe không hiểu, lại nói tiếp cũng phiền toái, hơn nữa cũng sẽ liên lụy Lang Đại Bảo vào cùn. Nếu không có gì, thì cũng không giải quyết được vấn đề nào cả. Trái lại, tăng thêm một đối tượng bị Vô Huyên ghi hận trả thù mà thôi.
Cục diện ở trước mắt, liền đủ cho y đau đầu lắm rồi. Ly Hận Thiên thật là không muốn làm cho tất cả mọi việc này, càng trở nên càng thêm phức tạp.
– Ta đến từ một thế giới khác, một đêm trước đó ta cùng bằng hữu đi uống chút rượu. Khi vừa tỉnh lại, liền phát hiện linh hồn đã nhập vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636202/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.