Sau khi vào Mạt Nhai cư, đây là lần đầu tiên bị mất ngủ.
Lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, hôm nay đã tiến hành luyện tập thực chiến thật sự rồi. Y đã mệt chết đi được. Nhưng mà tinh thần lại vẫn đang ở trạng thái cực độ hưng phấn, không phải bởi vì tu luyện lại tiến bộ rất nhanh, rồi y đã có thể vận dụng những kiến thức đã học được áp dụng vào trong thực tiễn.
Mà là, bởi vì lời của Mộc Nha nói…
Cần phải đi ra ngoài đi một chút, chỉ có hai người…
Ly Hận Thiên không muốn hiểu sai, nhưng mà nhìn thấy nụ cười kia của Mộc Nhai, nhất thời nhớ lại lời hắn đã nói, ở trong đầu y liền lập tức bật lên hai chữ……
Hẹn hò.
Y tưởng tượng thành, việc này chỉ là hai người họ tùy tiện đi ra ngoài dạo một chút, tựa giống như đu tản bộ thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng mà Mộc Nhai lại là ám chỉ…
Phi thường khiến y nghĩ hướng đến phương diện nọ…
Hắn khiến y chờ mong, khoảnh khắc ở cùng với hắn, chỉ có hai người ở cùng một chỗ.
Việc này tuyệt đối là cố ý khích tướng!
Đến cuối cùng, Ly Hận Thiên cũng không biết y là làm sao để ngủ mất, dù sao thì sang ngày hôm sau, Mộc Nhai lôi y ra khỏi ổ chăn.
Y còn chưa kịp thức. Mộc Nhai đã tới rồi. Tên kia cười đến vô tâm vô phế, còn hỏi y vì sao lại dậy trễ như vậy. Hắn đã ở đây đợi một lúc rất lâu rồi. Ly Hận Thiên lười mở miệng nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636157/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.