Văn Diệu nghĩ rằng cuối cùng hắn đã chiếm được người mà hắn hằng mong nhớ yêu thương, nhưng mà thật ra kẻ này, lại không phải là người mà hắn chân chính tâm tâm niệm niệm muốn có được. 
Nhìn thấy bóng dáng của người nọ được Thương Khung dắt tay rời đi, Văn Diệu cảm thấy thật vô cùng châm chọc. Tối hôm qua, hắn cơ hồ như là thức trắng đêm không ngủ. Hắn nằm xuống giường, mà lại trằn trọc, vốn không thể đi vào giấc ngủ được. Sáng sớm hôm nay, vừa nghe nói Lang Đại Bảo muốn gặp bọn họ, hắn từ trên giường nhảy xuống, liền chạy thẳng đến Mạt Nhai cư. 
Trong quá trình tự thuật của Lang Đại Bảo, Văn Diệu một lời cũng chưa nói ra miệng. Hắn đã không biết nên dùng cái biểu tình gì để đối mặt đây, là tức giận khi bị lừa, hay là thất vọng rồi lại  trở nên kinh hỉ, hoặc nói là, bởi vì lỡ bỏ qua nên tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn, là khiếp sợ lại không thất thố… 
Ở trong lòng hắn, nam nhân nọ so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn rất nhiều lần. Hắn không cần biết kẻ nọ đã bị biến thành bộ dáng gì đi nữa, cũng không quan tâm kẻ nọ đã bị biến thành ai. Hắn thương nam nhân nọ, nên sẽ không bởi vì một chút thay đổi này, liền khiến cho tình yêu của hắn đối với kẻ nọ cũng thay đổi theo được. 
Tình yêu của Văn Diệu, vốn không nông cạn. Hắn vốn không phải chỉ bởi vì khuôn mặt của nam nhân nọ, mới thích kẻ nọ. 
Hắn thích, chính là con người của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636151/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.