Ta chỉ nói là không để Ly Hận Thiên ngồi xuống. Lãng đại thúc, ngươi lại đứng lên làm cái gì?
Ly Lạc thản nhiên liếc mắt một cái lướt qua hắn, trong tầm mắt kia, mang theo sự thắng lợi,
– Hay nên nói là, ngươi không cẩn thận, đã quên mất thân phận thật sự của bản thân ngươi?
Khuôn mặt của Lang Đại Bảo cương cứng trắng bệch. Người từ trong phòng khách riêng cũng lục tục đi ra, hắn rốt cục đã hiểu được là đang có chuyện gì xảy ra, Mộc Nhai và Ly Lạc, lập mưu lừa hắn. Hắn, đã bị trúng kế rồi.
Một câu cuối cùng mà Ly Lạc nói ra, đã phá hủy toàn bộ đường lui của hắn.
Liền định muốn phủ nhận, bọn hắn cũng vẫn sẽ xuất ra chứng cớ.
Hắn hiểu rõ Ly Lạc, nếu không hoàn toàn nắm chắc phần thắng, thì Ly Lạc sẽ không lập ra cái kế này. Trong tay Ly Lạc, khẳng định đang nắm được nhược điểm của hắn.
Hắn không nói ra cái gì, nhưng mà, thân thể đã không có tinh lực để có thể nhớ lại gì nữa.
Trên bàn, thức ăn màu sắc sặc sỡ phong phú, còn thản nhiên tỏa khói bay lên lượn lờ. Hương thơm kia lan tỏa đến mũi khiến cho ngón tay của người ngửi thấy đều muốn động đậy, nhưng lại không có kẻ nào bị mùi thức ăn hương rượu thơm này hấp dẫn. Bầu không khí này, ngưng trọng như là đang bắt đầu lễ an táng người chết vậy.
Một chút không khí vui vẻ nên có cũng hoàn toàn không tồn tại.
– Ta…
Lang Đại Bảo có ý đồ biện giải, nhưng là hắn căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636147/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.