Ngày hôm sau, khi Ly Hận Thiên tỉnh lại, y nhìn thấy không phải là khuôn mặt đang say ngủ của Ly Lạc, mà chính là một đôi mắt tỏa sáng lượng lượng lấp lánh mà nhìn chằm chằm y….
Chủ nhân của ánh mắt này, khẳng định không phải là Ly Lạc.
Cả đời này của Ly Lạc, cũng không biết làm ra cái bộ dáng khả ái như vậy.
Nếu thật sự là hắn có làm ra được biểu tình này đi nữa, thì cũng khiến y cảm thấy thật đáng sợ.
Ngẫm lại liền nổi lên một trận ác hàn.
Giống như là tận mắt nhìn thấy Mộc Nhai môi thoa son mặc váy ngắn vậy.
– Gia —
Vũ Quả kéo dài âm cuối, nàng vô cùng hưng phấn, trong ánh mắt kia, đều lóe lên ánh sáng, giống như là tiểu thú đã thấy được con mồi của mình vậy, thần thái sáng láng. Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng của Vũ Quả như vậy, Ly Hận Thiên cư nhiên có cảm giác không rét mà run…
Y theo bản năng, liền bắt lấy tấm chăn kéo lên trên che người lại.
– Gia, ngài thật đúng là, hơn nửa đêm khuya khoắc lại chạy đi khắp nơi. Tối qua còn ở bên, nhưng sáng hôm nay vừa thức dậy, trong phòng lại không có người, khiến cho Vũ Quả sợ hãi. Nếu không phải do Thất nói cho ta biết, ngài và đại thiếu gia đi tới nơi này. Vũ Quả thật muốn đi tìm Phúc bá mà kêu người, tìm khắp thành này rồi.
Khuôn mặt của nam nhân liền suy sụp xuống, không cần phải dùng lời lẽ khoa trương như vậy a…
Đối với biểu tình vô cùng trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636143/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.