Chương trước
Chương sau
Loại biểu hiện này của Thương Nhất Hoành, khó tránh khỏi khiến cho Ly Hận Thiên cảm thấy, có lẽ hắn đã phát hiện y là kẻ giả mạo rồi hay sao. Bất quá nhất thời suy nghĩ hồi tưởng lại thì có vẻ không đúng lắm. Nếu Thương Nhất Hoành hoài nghi, thì hắn sẽ không lập tức nghĩ cách giúp y, đối phó phệ linh cổ ở trên người y.
Vừa mới nhớ lại, tình tự của nam nhân cũng liền ổn định. Y không dấu vết mà hít vào một hơi, chuẩn bị tốt để nghênh đón tất cả các khả năng phát sinh tình trạng khác thường.
Nhưng mà, điều mà Thương Nhất Hoành muốn nói, chính là điều dù y đã làm sẵn tâm lí chuẩn bị, cũng không giúp ích được gì cả.
Quả thực có thể dùng một câu để hình dung, đó là kinh thiên động địa.
Ly Hận Thiên vẫn luôn bị lạnh, cho nên y ôm thảm ngồi ở trên giường tháp. Thương Nhất Hoành bắc ghế dựa từ bên bàn, dời về chỗ đối diện nam nhân mà ngồi xuống.
Đầu tiên là hắn nặng nề thở dài. Ly Hận Thiên cảm thấy, giống như trước khi muốn nói chuyện lớn thì mỗi người đều sẽ làm như vậy. Quả nhiên, kế tiếp Thương Nhất Hoành liền cau mày, vẻ mặt ngưng trọng mà mở ra lời dạo đầu.
– Về việc tinh tượng dị biến… Có lẽ người ở khắp thiên hạ này sẽ có rất nhiều loại suy đoán. Nhưng mà Kình Thiên, kẻ thật sự biết rõ chân tướng này, chỉ có hai người chúng ta.
Tinh tượng dị biến, không phải là do Yêu Hoàng trọng sinh sao?
Chẳng lẽ, trong việc này còn có ẩn tình gì sao?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thương Nhất Hoành nói ra câu đầu tiên, liền khiến cho Ly Hận Thiên hứng thú. Đồng thời đối với nội dung của lần nói chuyện này, ở trong lòng y cũng đã có tính toán.
Có lẽ ngày hôm nay, y sẽ biết rõ, về thân thể này, nguyên lai cái người mà xưng là Ly Hận Thiên này, ở sau lưng lại càng có nhiều bí mật đến vậy.
Bất quá Thương Nhất Hoành nói, việc này chỉ có hai người bọn họ biết. Nhưng y đã không phải người cũ nữa rồi, y vốn cái gì cũng không biết. Y muốn biết rõ ràng tiền căn hậu quả của tất cả việc này, cái này chỉ có thể là…
Y nhìn về phía Thương Nhất Hoành.
Chỉ có thể moi từ trong miệng hắn tự nói ra mà thôi.
Ban đầu, loại chuyện này nếu y không quan tâm. Thì từ khi tiếp nhận khối thân thể này rồi, Ly Hận Thiên sẽ học theo cách nói chuyện gì cũng theo kiểu nói bóng nói gió. Nếu không, y liền sẽ không tìm hiểu được những chuyện đã xảy ra với thân thể này được nhiều như vậy khả cung tham khảo tư liệu…
Cho nên, Ly Hận Thiên nhíu mày lại, trên mặt lộ ra một chút lo lắng. Y nhìn Thương Nhất Hoành, làm ra một bộ dáng thực do dự,
– Việc này, cùng chuyện kia là có liên quan sao?
Nếu là lời trả lời này, thì khi Thương Nhất Hoành nghe vào trong tai lại là một khác tầng ý tứ. Mày của hắn nhăn nhíu vặn xoắn lại càng nhanh. Hắn không biết là nên nói Ly Hận Thiên cố chấp, hay là gian ngoan không tốt đây. Chuyện này, đã gây ra án mạng, vì sao y vẫn còn muốn tự lừa mình dối người?!
Có liên quan đến sự kiện kia hau không, tất cả những điều này hoàn toàn, không phải là đều bởi vì Ly Hận Thiên ngày trước đã làm ra quyết định sai lầm kia sao…
– Ta biết, hắn vốn là nhi tử của ngươi. Cho nên ngươi muốn che chở cho hắn, tựa như ngày trước vậy. Ngay từ đầu hắn không nên được sinh ra trên đời này, ngươi lại cố ý muốn giúp hắn sống sót…
Tuy chỉ là nói ra mấy câu đơn giản, lại như là gậy côn mà mạnh mẽ đánh vào đầu óc của Ly Hận Thiên. Lời lẽ này vốn rõ ràng là không đầu không đuôi, y lại lẳng lặng nghe mà từ bên trong đó nghe ra một ít manh mối…
Sắc mặt của y rất tự nhiên tiếp tục trở nên khó coi. Hai bàn tay y cũng lập tức nắm lại thành nắm đấm mà siết chặt.
Không có cách nào để bình tĩnh được.
Lời này đã khẳng định suy đoán của y.
Nhìn thấy Ly Hận Thiên biểu hiện ra cái dạng này, Thương Nhất Hoành lại thở dài như đã qua cả đời kia, âm điệu dài thườn thượt kia khiến tâm nam nhân càng rối bời theo….
– Ngươi làm sao lại có thể chắc chắc như vậy. Chuyện này, lại có có liên quan đến ‘hắn’…
Những lời này, Ly Hận Thiên không trấn định mà hỏi ra, đến giọng nói của y cũng đang hoàn toàn phát run, đơn giản là, do cái suy đoán kia.
Y sợ hãi dù đã biết, lại phải muốn hiểu rõ chuyện này thật rõ ràng.
Thương Nhất Hoành lại nhìn vào mắt của Ly Hận Thiên, liền có hơn một chút đồng tình. Chuyện này, hắn đã đáp ứng với y rằng, cả đời này cũng sẽ không nhắc lại một lần nào nữa,đến khi hắn chết đi ở trong quan tài thì thôi. Nhưng mà, thế sự khó liệu. Hắn và Ly Hận Thiên cũng chưa từng nghĩ rằng. Năm đó khoan dung, lại sẽ làm cho loại cục diện này đã phát sinh ngay hôm nay…
Hoặc nen nói là, hai người họ đã sớm đều nghĩ đến, chỉ lại là không chịu thừa nhận mà thôi.
Nếu không phải việc đã xảy ra ở trước mắt, thì Thương Nhất Hoành cũng sẽ lại tự lừa bản thân mình mà nói rằng, hắn đã nghĩ quá nhiều mà thôi. Nhưng, hắn không thể.
Hồi ức là thống khổ. Nhưng Thương Nhất Hoành vẫn là cau mày, dùng giọng nói rất nhẹ, rất chậm, kể lại một bí mật kinh thiên động địa…
Từ đó, chuyện cũ vốn đã phủ đầy bụi, bị người nhấc từ một góc nhỏ dần dần sáng tỏ…
Ly Tiêu Sơn giúp Ly Hận Thiên cưới một lúc liền cưới bốn thê tử. Ly Hận Thiên cũng không muốn như vậy. Tuy y là người có thân phận, lại sinh ra ở Ly gia. Nhưng đồng thời, y lại là một phế vật.
Y không có cách nào cho thê tử của y có nhiều thứ tốt này nọ. Có lẽ gả cho y, còn phải cùng với y mang trên lưng một danh tiếng xấu lại bị rêu rao.
Ly Hận Thiên không muốn liên lụy kẻ khác. Nhưng đây là ý muốn của cha y, nên y không thể ngỗ nghịch.
Y không bài xích thành thân. Nhưng y muốn hai người gắn bó dựa vào nhau mà sinh hoạt. Nửa đời trước, y đã sống vô cùng mệt mỏi rồi. Y chỉ muốn có một người, có thể nắm chặt tay nhau, cùng nhau sinh sống nửa đời còn lại…
Hiểu nhau gần bên nhau, làm bạn mà kề cận cùng nhau.
Khổ tâm xây dựng một phần tình cảm là đủ rồi, vô cùng nhiều rồi. Ly Hận Thiên không có cái tự tin kia, cũng không cái tinh lực kia.
Nhưng mà, sự đã thành, kết cục cũng đã định. Y chỉ có thể chấp nhận sự an bài của cha y. Nếu cưới, y liền tự nói cho bản thân mình biết, nhất định sẽ cần phải tận lực mà trân trọng mỗi một thê tử…
Bắt đầu từ thời khắc, mà bốn người đó được gả cho y, y liền khiến các nàng bị thua thiệt.
Cả bốn người đều là thê, chẳng phân biệt lớn nhỏ, lại không có thiếp thị.
Như vậy, xem như đã giúp cho các nàng đạt được công bình.
Ly Tiêu Sơn chọn này bốn vị cô nương này, đều là hậu nhân của danh môn. Người thì ôn nhu khả ái. Người thì hiền lành bao dung. Các nàng đều xưng hô với nhau là tỷ muội. Ngày trước, các nàng đều chưa từng gặp mặt và quen biết nhau. Nhưng vừa vào cửa của Ly phủ, các nàng chính là người một nhà.
Nhìn thấy một màn hình ảnh ấm áp này, Ly Hận Thiên cũng từng nghĩ tới, kỳ thật như thế này cũng không tệ. Ít nhất không khí ở nơi này càng giống với gia đình hơn, nhìn thấy các nàng vui vẻ, y cũng có thể tìm được lí do để sống tiếp vui vẻ…
Cho nên y đối với mấy người phu nhân của mình đều rất tốt.
Có phải là yêu hay không, Ly Hận Thiên không biết. Nhưng khẳng định là có cảm tình.
Một phân hòa hợp này, dẫn đến mấy người liên tiếp mà lần lượt mang thai.
Y phải làm cha.
Tuy rằng bất quá y chỉ mới qua mười lăm tuổi, nhưng ngày đầu được làm cha của người ta, Ly Hận Thiên cũng giống như mọi nam nhân bình thường ở khắp thiên hạ này vậy, thật vui mừng phấn chấn. Y bận trước bận sau để chăm sóc tốt các nàng. Tuy rằng y có giúp đỡ cũng không được nhiều lắm, vẫn còn luống cuống tay chân. Nhưng là từ trong đó lại đạt được niềm vui sướng, là không thể nói thành lời được.
Y cũng sẽ cùng với thê tử và hài tử vẫn còn ở trong bụng mà nói chuyện, lại sẽ ghé vào bề mặt bụng mà nghe âm thanh phát ra, ở bên trong. Đoạn thời gian đó, chính là điều khoái nhạc nhất trong cả đời này của Ly Hận Thiên…
Nhưng mà, ngày vui nào cũng ngắn lại vội vã chóng tàn. Tất cả hết thảy, đều ở trong một ngày nào đó mà đã phát sinh thay đổi.
Mẹ của Khâm Mặc, tên là Khâm Nguyệt Uyển, là một tiểu nữ nhân xinh đẹp khả ái. Đêm đó, trên người Khâm Nguyệt Uyển mang lục giáp đứng ở đối diện, “bịch” một tiếng liền quỳ xuống ở trước mặt của Ly Hận Thiên…
Lúc này nam nhân trợn tròn mắt, nhìn thấy nữ nhân nhà mình khóc đến hoa lê đái vũ, một bộ dáng quỳ ở trên mặt đất không chịu đứng lên. Hắn vừa đau lòng lại vừa nóng vội, hắn muốn Khâm Nguyệt Uyển đứng lên trước đã, có chuyện gì rồi từ từ nói thẳng, không tất yếu phải làm ra cái đại lễ lớn đến như vậy…
Nhưng mà nữ nhân kia vẫn một mực quỳ ở trên mặt đất mà lắc đầu, nàng khẩn cầu y nghe lời nàng nói hết đã….
Bất đắc dĩ, Ly Hận Thiên chỉ có thể làm theo ý muốn của nàng, ngồi ở trên giường, nhìn nữ nhân kia mang bụng lớn một lần rồi lại một lần anh anh khóc, lại thêm một lần lại một lần mà nói ra cái bí mật mà khiến y không thể thừa nhận nổi…
Kì thật Khâm Nguyệt Uyển không phải là người của Khâm gia, nàng là huyết mạch còn sót lại của Cửu Minh hoàng tộc.
Một giọt máu duy nhất.
Cửu Minh tộc có năng lực thông linh, nhưng không phải là mọi tộc nhân đều sở hữu loại năng lực thiên phú này. Người như vậy, vừa được ra sinh ra liền đã quyết định vận mệnh, hoặc là hoàng tử, hoặc là có được địa vị hiển hách…
Có kế thừa được năng lực thông linh đó vốn có gì vô cùng tốt hay không, đó là do phương thức truyền thừa độc đáo của Cửu Minh tộc…
Cửu Minh song sinh, dị linh giống nhau.
Thế giới này, song sinh tử vốn không phải là hiếm thấy. Nhưng từ lâu, song sinh của Minh tộc lại khác với người thường. Một bụng thai mang hai nhi tử. Một tối, một sáng. Một nhi tử sinh ra là người thường chỉ làm phụ. Một nhi tử sinh ra đã là người làm chủ. Người mang ánh sáng bắc phi không chỉ đại biểu cho có năng lực, mà còn là kẻ đứng ở trên vạn người, hào quang trải dài vạn trượng …
Nhi tử mang ánh sáng đó, đó là người kế thừa năng lực thông linh.
Chính giữa trán, ở mi tâm sẽ có một chút màu đỏ tươi, chỉ vì nam tính, cho nên rất là nổi bật, vừa nhìn liền biết. Đây là nguyên nhân mà vì sao Cửu Minh tộc bị tàn sát diệt tộc đến hầu như không còn trên thế gian này nữa.
Tru sát chí kia quá mức rõ ràng. Mặc dù là đã phần thịt đó cắt đi, cũng không ccách nào che đi. Mạt hồng kia đã thẳng tắp mà nhập vào tuỷ não, là nguồn gốc của năng lực thông linh.
Trước lúc Cửu Minh tộc còn chưa bị thua, vì muốn làm xáo trộn nhận thức và che giấu người ngoài, cho nên tộc nhân đều đồng loạt lặng lẽ mà điểm một chu sa chí lên mi tâm. Nhưng thực chất đều là giả, khác với người chân chính có được năng lực thông linh. Người ngoài nhìn không ra, nhưng người ở Cửu Minh tộc đều tự mình lại có thể nhận ra.
Chuyện tiếp theo đã xảy ra. Vì muốn bảo hộ huyết mạch, bọn họ cũng đem chu sa chí điểm lên trên thân người ngoài. Lúc ấy Nam Triều, sai người đi giết rất nhiều người. Bất quá những kẻ đó không biết, đám tay sai đó chỉ biết là, nhìn thấy giữa mi tâm trên trán có chu sa chí, liền giết chết.
Lúc đó ở trên gia phổ của Ly phủ, bây giờ còn giữ nguyên cái tổ huấn kia.
Cửu Minh tộc vào rất nhiều năm trước, khi đó Ly Hận Thiên vẫn còn chưa sinh ra đã không có tin tức gì rồi, cho nên mọi người đều nghĩ rằng Minh tộc này đã trở thành lịch sử. Lại không nghĩ ra, Khâm gia vẫn âm thầm bảo hộ Cửu Minh tộc, cũng để lại một chi huyết mạch này.
Mục đích của Khâm gia, cũng hoàn toàn không phải bởi vì Cửu Minh tộc mà kéo dài con cháu, mà là vì chính mình.
Chỉ sợ Cửu Minh tộc một khi thu phục lại giang sơn lần nữa, thì Khâm gia kia của nàng, tất nhiên là có lợi ích vô lượng.
Nếu có thể, thì nói không chừng giang sơn kia, sẽ là của Khâm gia bọn họ.
Bất quá bọn họ cũng không phải là quang minh chính đại để giúp đỡ, mà là giúp đỡ một tay mang theo hành động như gần như xa. Một khi có thân phận của kẻ đó bị bại lộ, bọn họ cũng sẽ không vì thế mà bí quá hoá liều, thì cũng chỉ có thể nhìn kẻ đó bị giết hại mà thôi, khi tất yếu thì cũng cso thể tự mình động thủ.
Bởi vì trước khi Cửu Minh tộc đoạt lại giang sơn, bọn họ không muốn chưa được lợi ích gì đã bị liên lụy, đó là bị liên lụy mang trọng tội tru di cửu tộc.
Mấy thế hệ trôi qua, cửu minh tộc đều sinh sống ở trong loại hoàn cảnh tàn khốc này, đã còn lại không có mấy người nữa.
Bất quá quốc tỉ có thể thống lĩnh yêu quỷ, lại luôn được bọn họ mang theo trên người.
Bây giờ, liền ở trong tay của Khâm Nguyệt Uyển.
Nàng cũng đem theo tới Ly gia.
Cửu Minh tộc là hoàng tộc của tiền triều. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ dã tâm của Khâm gia. Cho nên bí mật của Cửu Minh tộc, bọn họ chỉ truyền cho người ở trong tộc. Khâm Mặc dù sao cũng không thể biết được, bao gồm cả việc song sinh của Cửu Minh tộc, mới là có thể có được người năng lực thông linh.
Khâm gia vẫn nghĩ rằng, chỉ cần là Cửu Minh tộc, đều có sức mạnh này.
Về phần vì sao có người có chu sa chí, có người không có. Ở ngày trước rất lâu, bọn họ liền nói cho Khâm gia biết, đó là bởi vì nguyên nhân do huyết thống không thuần. Cửu Minh tộc chỉ cần thành hôn với người ở trong tộc, mới có thể sinh ra người có chu sa chí, còn thông hôn của người ngoài, thì ngẫu nhiên mới có thể sinh hạ người có được chu sa chí.
Bọn họ chưa hề nói chu sa chí kia có liên quan đến năng lực thông linh. Bọn họ chỉ có nói là, vì bảo hộ tộc nhân, tận lực muốn cùng người ngoài thông hôn, cuối cùng Cửu Minh tộc đã thành công đem cái loại dấu ấn đặc biệt này lau đi.
Chuyện chu sa chí, kỳ thật không có dùng làm gì, chỉ là để tượng trưng cho thân phận.
Cửu Minh tộc che dấu rất tốt. Khâm gia lại không có hoài nghi, cho nên một chi huyết mạch này mới có thể bảo tồn.
Khâm Nguyệt Uyển biết rõ bản thân mình có trách nhiệm trọng đại. Nếu nàng không thể vì Cửu Minh tộc sinh hạ con cháu có được năng lực thông linh kia. Nàng khi đó sẽ là tội nhân thiên cổ. Khâm Nguyệt Uyển ôn nhu hiền lành, nhưng là nữ nhân có can đảm có hiểu biết, nàng làm ra quyết định lớn mật.
Rời khỏi Khâm gia, cự tuyệt sự an bài của bọn họ, mà gả đến Ly phủ…
Bí mật của Cửu Minh tộc, nay chỉ có một mình nàng biết. Khâm Nguyệt Uyển sợ bản thân sẽ có cái gì ngoài ý muốn, thì chuyện này sẽ trở thành bí mật vĩnh cửu. Mặc dù con cháu của nàng, còn lại là hậu nhân của Cửu Minh tộc, cũng không có cách nào biết được. Nàng cần có người, có thể tín nhiệm. Người trong Khâm gia, một kẻ, nàng cũng không thể tin.
Cho nên, thừa dịp khi Ly Tiêu Sơn chuẩn bị vì tên nhi tử vô dụng của lão mà tuyển thê, Khâm Nguyệt Uyển liền đưa ra ý định muốn gả đi.
Khâm gia không đồng ý, nhưng đối phương, là Ly gia có địa vị hiển hách.
Cho nên, bọn họ đã do dự.
Khâm Nguyệt Uyển, cuối cùng dùng lý do này mà khuyên nhủ mọi người đồng ý–
– Bối cảnh của Ly gia, càng có thể che dấu tốt cho thân phận của nàng thì không cần nói nữa. Khâm gia còn bởi vì vậy mà bắt đầu một mối quan hệ tốt với Ly gia. Từ khi giang sơn bị đoạt, Khâm gia liền vẫn luôn chiếu cố hậu duệ của Cửu Minh. Khâm Nguyệt Uyển chỉ tín nhiệm Khâm gia. Cho nên sinh hạ hài tử, nàng sẽ nghĩ cách đuổi về Khâm gia, mặc kệ là sinh ra bao nhiêu, ta cũng đều sẽ đưa trở về đây.
Lý do này tuyệt đối có lực mê hoặc, lại có lực để khiến người ta tin phục càng không thể phản bác gì cả, cho nên, Khâm Nguyệt Uyển thành công được gả đi.
Nhưng mà, nàng sẽ không làm theo lời ngày trước đã nói.
Bởi vì, trước khi gả đến đây, nàng đã đối với cái nam nhân tên là Ly Hận Thiên kia, cũng đã tìm hiểu đủ biết rõ.
Y so với Khâm gia, so với bất luận kẻ nào, đều đáng để tín nhiệm hơn rất nhiều.
Tuy rằng, khi đó, y chỉ mới mười mấy tuổi. Nhưng mà, y tuyệt đối là người mà nàng có thể phó thác chung thân, còn là kẻ có thể gánh được trách nhiệm nặng nề.
Với lý do này, Khâm Nguyệt Uyển rất rõ ràng…
Sau lại, nàng như nguyện lấy được người này, lại hoài thượng hài tử, nhưng sau đó nàng lại phát hiện, ở trong bụng nàng, là hai bào thai…
Vậy nghĩa là, ở trong đó có một đứa, là người có được năng lực thông linh….
– CHÚ THÍCH:
*Chu sa chí: chu sa là đỏ như chu sa, chí là nốt ruồi hoặc cái bớt.
*Mi tâm: là nơi chính giữa hai chân mày trên trán.
==> mọi người có thể tưởng tượng giống như phi tần ở trong phim Võ Tắc Thiên của Phạm Băng Băng á, đều bị điểm hoa văn đỏ ở giữa mi tâm ~~~0^◇^0)/
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.