Diệp Thanh là rắn, tên chân chính của hắn gọi là Thanh Nhiên. 
Hắn là xà yêu. 
Thanh Nhiên chiến đấu với con người một hồi liền bị kẻ đó đánh đến trọng thương, yêu lực trên người trong nháy mắt chợt giảm xuống trở nên yếu ớt đến mức một con rắn bình thường nhất hắn cũng không  đánh lại. Thanh Nhiên phải nghĩ cách khôi phục yêu lực, nhưng mà với tình huống hiện tại mà nói, việc này vốn là một nan đề đối với Thanh Nhiên. 
Hắn quá yếu, dựa vào năng lực của bản thân. Hắn căn bản không thể khôi phục lại như ban đầu, hắn chỉ có thể nghĩ ra cách khác mà thôi. 
Cho nên, khi ở trên đường đi xuất hiện Vân Hoài cổ thành, hắn mới vui mừng. 
Sở dĩ Vân Hoài cổ thành có cỗ lực lượng kì dị, căn bản không phải là do địa linh nhân kiệt, lại càng không có tụ linh gì đó. Chỉ bởi vì ở trong giếng cổ kia, có một vật đối với nhân loại mà nói thì không dùng được gì. Nhưng đối với Thanh Nhiên thì lại như là bắt được thần vật chí bảo vậy… 
Luyện yêu thạch của Yêu Hoàng. 
Ở trên luyện yêu thạch có ngưng tụ yêu lực chí thuần của Yêu Hoàng, Thanh Nhiên chỉ cần lấy được nó, thân thể liên sẽ khôi phục toàn bộ yêu lực. 
Cho nên, hắn cực lực muốn lấy được. 
Đáng tiếc, hắn đã bị thương quá nặng. Bây giờ, Thanh Nhiên bất quá chính là một con rắn tầm thường không bình thường hơn nữa. Bản tính trời sinh của Diệp Thanh không chạm được vào nước, dưới tình huống không có yêu lực. Thanh Nhiên cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636102/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.