Thân thể liền phản ứng nhanh hơn đầu óc, Ly Hận Thiên vừa nghe thấy tiếng nói liền kéo quần lên cột chặt lại, chờ khi y chân chính phản ứng lại, thì đã kinh ngạc hoảng hốt mà bị Văn Diệu kéo lên.
– Thật là phiền phức, ngươi không ở yên một ngoan ngoãn ngủ ngon, mà nơi nơi chạy loạn làm gì.
Mộc Nhai không kiên nhẫn nhìn Văn Diệu đang cúi người giúp nam nhân phủi đi lớp rêu xanh nát vụn nhớp nháp bám ở trên thân y. Bọn họ chỉ dẫn theo một ngọn đuốc, nên tình trạng bây giờ của nam nhân, hắn nhìn cũng không thấy rõ ràng lắm. Hơn nữa, hắn vẫn chỉ chú ý nhất chính là mặt của Ly Hận Thiên. Tình trạng thân thể của y, hắn thật đúng là không để ý tới.
Không khác gì với lần trước, thời gian nghỉ ngơi vừa kết thúc, đội ngũ cần một lần nữa phải bắt đầu tìm kiếm. Mộc Nhai thấy Ly Hận Thiên vẫn còn chưa có tỉnh lại, nên hắn muốn để cho y ngủ nhiều hơn trong chốc lát. Hắn mang theo nam nhân, sẽ khó có thể dễ dàng mà dẫn đầu đi trước mà chỉ huy đội ngũ. Hắn chỉ đơn giản là rời đi một chút để đưa ra chỉ thị, chờ đến khi Mộc Nhai quay trở về kêu nam nhân, lúc này hắn mới phát hiện, Ly Hận Thiên đã không thấy đâu nữa.
Tuy rằng con đường còn chưa phân biệt được rõ ràng, nhưng liền trong một nơi ở ngay trước mắt không lớn bao nhiêu. Mộc Nhai làm sao lại có thể nhớ lầm được, hắn bỏ đi còn cố ý để Ly Hận Thiên dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636098/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.