Vào thời gian này, trong lòng của vài người ở đây đều có suy nghĩ đại khái rồi. Nhưng bọn hắn vẫn ăn ý nhau, mà lựa chọn nói năng thận trọng. Mục đích chỉ có một. Đó chính là phải rời khỏi nơi này, việc khác đã không còn là trọng yếu nữa.
Chỗ này cũng không có gì, có thể để bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Sau khi nghỉ ngơi trọn vẹn, liền tiếp tục ở trong bóng tối mà thăm dò, tìm kiếm lối đi có thể ra ngoài. Trước đó, bọn họ đã thử phá bỏ trần động. Nhưng nơi này lớp nham thạch này thực mềm, nếu khống chế sức mạnh không tốt mà ra tay, thực dễ dàng khiến cho nó hoàn toàn sụp xuống. Bọn hắn tuy mạnh, cũng không phải là đối thủ của lực lượng thiên nhiên. Trần sơn động một khi đã sập xuống. Vận khí tốt mà nói, cũng chỉ là chịu chút vết thương nhẹ. Nếu không, sẽ chôn thân ở trong đống đất đá kia.
Bọn họ cũng thử đi nhổ thanh kiếm kia ra. Nhưng trên thân kiếm kia vốn có mang theo trận pháp, chỉ cần nhất thời tới gần, thanh kiếm sẽ tự động bắn ra kiếm quang. Tuy rằng chỉ là đồ vật, nhưng mà sức mạnh của kiếm này lại rất là cường hãn. Trận pháp ở trên thân kiếm kia đến ngay cả Khâm Mặc cũng chưa từng thấy qua. Thử vài lần, dùng rất nhiều cách, cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể đánh mất ý niệm này trong đầu.
Nếu mạnh mẽ mà rút ra, thì bọn họ không phải là không làm được, nhưng chỉ sợ đến khi làm như vậy, thì thanh kiếm này vừa rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636095/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.