– Ngoại trừ ngươi ra, ta chưa từng chạm qua người khác… 
Con ngươi ở trong mắt của Văn Diệu không khác gì so với người thường, lại giống như chứa đầy một bầu trời sao lấp lánh, lóe sáng, mê hoặc, hắn liền cứ nhìn Ly Hận Thiên như vậy, đè nặng giữ chặt lại tay y,  không để y rút tay về, 
– Từ khi rời khỏi cái phòng nhỏ ở Đế Đô kia, ta cũng chưa từng chạm lại ngươi … 
Ý tứ của Văn Diệu chỉ ra, là căn phòng trong nhà dân mà lúc trước khi hai người họ ‘bỏ trốn’ đã ở lại một khoảng thời gian. Ly Hận Thiên vẫn không biết,  việc đó gọi là hành động bỏ trốn. Y chỉ vẫn nghĩ là cùng với một đứa con trong số các nhi tử của y mà đi nghỉ phép, đi hưởng thụ cuộc sống. Nhưng Ly Lạc và Mộc Nhai lại một mực chắc chắn, y cùng Văn Diệu là bỏ trốn, ngay từ đầu đã không cho y có cơ hội giải thích nào cả. 
– Ta rất khó chịu, dựa vào người ngươi  gần như vậy, lại cái gì cũng đều không làm được. Cha, cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ nghẹn đến mắc bệnh mất… 
Cái gì đó nóng rực mạch đập thình thịch kia vẫn đang còn kề sát ở trong lòng bàn tay y, giống là bằng chứng hẳn hoi chứng minh lời Văn Diệu nói vậy. Ly Hận Thiên định trách cứ Văn Diệu, nói mê sảng cái gì vậy, lăn nhanh vào chăn mà ngủ đi. Nhưng khi nhìn lướt qua gương mặt phi thường hồng của Văn Diệu, y không còn mở miệng nói được nữa. Văn Diệu không phải đang nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636082/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.