– Cha, vào giờ dần ngày mai thì bọn ta liền xuất phát.
Văn Diệu lôi kéo Ly Hận Thiên. Con ngươi vốn đang bình tĩnh ở trước mắt y, hình như sắp sửa đang muốn nổi lên gợn sóng nào đó. Lớp ngụy trang một ngày này của y gần như là đang lung lay kịch liệt mà ở trong một khắc này sẽ sắp sụp đổ ngay lập tức vậy. Chợt, Ly Hận Thiên lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Diệu. Nam nhân há miệng thở dốc, trong nháy mắt tiếp theo liền dời đi tầm mắt đang giao nhau, chuyển hướng nhìn về rèm cửa kiệu,
– Vậy các ngươi nhớ nhú ý an toàn. Còn có, không cần tìm thêm phiền toái cho Khâm Mặc, cũng không đừng cậy mạnh mà làm gì cũng một mình.
Lời mà Ly Hận Thiên dặn dò, không giống như là lời lẽ để dành cho mấy tên bạch nhãn lang có tính cách ác liệt này, mà chính là càng giống như là nhắc nhỏ tiểu bằng hữu vào ngày mai sẽ phải tự đi bộ một quãng đường xa mới đến được nhà trẻ vậy. Bất quá vì đang trong loại thời điểm này nên cũng không có kẻ nào lại có tâm tình mà đi tìm hiểu lời lẽ mà Ly Hận Thiên đang nói ra là có bao nhiêu ngu ngốc, đến bản thân của Ly Hận Thiên cũng chưa phát hiện ra nữa là…
– Cha, bọn ta sẽ rời đi khỏi đây thời gian rất lâu. Trong lúc này, sẽ chỉ có một mình ngươi ở lại Đế Đô… Ta rất không yên lòng.
Ly Hận Thiên quay đầu trốn tránh đi, Văn Diệu liền dùng hành động đuổi theo ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636064/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.