– Chải thứ nhất, chải từ đầu đến cuối. Chải thứ hai, chải đến đầu bạc răng long. Chải thứ ba, chải đến con…
Ly Hận Thiên đang được hảo mệnh bà chải đầu vừa nghe mấy lời lẽ này mà nghe tới buồn ngủ. Bỗng, cửa phòng đã bị người đẩy ra. Cửa phòng này của y, đã thật lâu không bị người khác đối xử thô lỗ qua như vậy, cũng đã yếu ớt mong manh lắm rồi a. Ly Hận Thiên đang muốn nhìn xem kẻ thô bạo nhân kia là ai, thì đã nghe thấy Văn Diệu kêu hảo mệnh bà đi ra ngoài.
– Tứ gia, việc này không thể được a. Hơn nữa việc này cũng không hợp quy củ, nếu để lỡ giờ lành…
Bàn tay hảo mệnh bà vẫn còn đang nắm lấy chiếc lược, miệng cũng cố gắng nói lí lẽ. Thời gian vốn đã không còn nhiều nữa. Nếu để tân lang đến trễ, nàng chỉ là một lão thái bà bình thường thì làm sao mà gánh vác nổi trách nhiệm đó a. Nhưng nàng còn chưa nói xong hết vài câu trong miệng, đã bị Văn Diệu trực tiếp lôi ra bên ngoài, tiếp theo cửa phòng kia liền bị dập mạnh ‘ầm’ một tiếng đã bị đóng kín lại.
Nàng liền cứ như vậy mà bị nhốt ở bên ngoài.
– Vì sao lại phải thành thân?
Ly Hận Thiên còn chưa có kịp trách cứ Văn Diệu. Văn Diệu lại đi trước một bước mà làm khó dễ y nữa sao.
Ngày ấy sau khi hắn cùng Mộc Nhai ầm ĩ xong một trận, hắn liền rời khỏi Đế Đô. Lần này phải đi là vì hành trình của bọn hắn mà an bài trước. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636055/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.