– Ly Hận Thiên, dạo gần đây nhất lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngươi cho là có Văn Diệu làm chỗ dựa cho ngươi, là có thể vô pháp vô thiên?
Cửa phòng ‘ầm’ một tiếng lập tức bị đóng sầm lại. Ngay sau đó Ly Hận Thiên nghe thấy âm thanh then cửa bị cài lại. Bỗng chốc, ánh trăng đang chiếu sáng mờ nhạt tô lên người Mộc Nhai liền bị nhốt ở ngoài cửa. Bóng dáng màu đen chỉ ở trong chớp mắt lại lần nữa biến mất vào trong bóng đêm. Ly Hận Thiên sờ soạng mặt bàn, theo bản năng mò mẫn thối lui về phía sau.
Y vẫn không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt lúc này của bóng dáng kia. Nhưng giọng nói ngạo mạn này, khẳng định là của Mộc Nhai.
Y đứng ở phía trước cửa sổ, đây là nơi tập trung toàn bộ ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng tối. Ánh trăng giống như ánh sáng đèn pha phủ lên trên người y, chiếu sáng đến mức y không có chỗ nào để trốn đi. Y đang ở trong ánh sáng. Mộc Nhai lại đang ở trong bóng tối. Loại cảm giác này khiến cho nam nhân thực không thoải mái, cũng không có cảm giác an toàn. Y muốn bước đi thối lui vào trong bóng tối. Nhưng y chưa kịp nhấc chân lên đi được vài bước, thì Mộc Nhai đã nhảy tới trước mặt y…
Không hề phát ra tiếng bước chân nào, khiến cho không khí quỷ mị hơn ngày thường. Trong nháy mắt, khuôn mặt ngạo mạn của Mộc Nhai kia in vào trong mắt nam nhân…
Vì sao hắn lại đến đây, là hương rượu tự nhiên đang lan ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-da-sung-cha/1636034/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.