Ngày hôm sau, mưa ngớt. Trời sáng tỏ hẳn. Cảnh vật sau trận mưa như được tưới tắm. Ông Pông được gia đình đưa xuống Hà Nội để khám và điều trị. Mẹ con của Nậm cũng đã qua nguy hiểm. Vết cắt nơi cửa mình hơi rộng, nhưng lúc ấy Tô Dương cũng không biết làm sao cho đẹp hơn được nữa. Các sinh viên tập trung tại trạm y tế, cùng nghe bác trưởng thôn và trạm trưởng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ người dân ở đây, và đặc biệt tuyên dương Tô Dương đã cứu được ông Pông, và mẹ con nhà Nậm. Chiểu tay xách hai con gà và một ít ngô mang đến làm quà tặng Tô Dương, anh ta rối rít cảm ơn cô vì đã cứu sống vợ và con anh ta, điều đó cũng giống như đã cứu sống mạng anh ta vậy. Tô Dương không từ chối, cảm ơn Chiểu. Cô chuyển món quà đó về cho đoàn liên hoan.
Hôm nay dù trời còn mưa, nhưng đã có rất nhiều người đến khám và lấy thuốc. Đặc biệt, những đứa trẻ nhỏ được bố mẹ chúng mang đến để kiểm tra và lấy thuốc chữa trị chân tay miệng.
Thấm thoắt thời gian trôi, cuối cùng cũng đến ngày đoàn hoàn thành xong đợt tình nguyện trở về Hà Nội. Tất cả người dân trong bản đều đến chia tay. Những món quà quê từ cử sắn, của mài, hay một ít ngô cũng được họ tận tay trao . Mẹ con nhà Nậm cũng đến chia tay. Ông Pông cũng đã ra viện, dù chưa đi lại được nhiều, nhưng tình hình rất khả quan. Hôm qua, Tô Dương cùng Minh và thôn trưởng đã đến tận nhà hỏi thăm và tặng quà. Tô Dương cũng giúp ông châm cứu để hồi phục nhanh hơn. Hôm nay, con trai ông cũng mang nhiều đồ đến để tặng. Những ngày tháng ở trên núi rất vất vả, nhưng thực sự vui vẻ. Trời vừa ngớt mưa tối qua, đường còn đang ướt. Chiếc xe ô tô lăn bánh sớm hơn dự kiến để tránh tối mưa to.
Trên đường về, ai cũng bịn rịn. Tô Dương nhớ về quãng thời gian vui vẻ này cũng thấy hạnh phúc. Cô đã dùng những gì mình học được giúp đỡ những người dân tộc Việt Nam của mình.
Những ngôi nhà nhỏ lùi dần về phía sau. Trời mưa nên đường còn ướt. Con đường đi có nhiều vũng nước lớn, lầy lội bùn đất. Chiếc xe chạy qua con đường nhỏ trên sườn đồi, tiếng đất rung làm người trên xe loạng choạng. Lê Na lo lắng túm chặt lấy tay Tô Dương, nhưng vẫn ngóng cổ ra ngoài. Bác tài xế nói vọng lớn.
- Không sao, đi qua đồi này là chúng ta sắp về đến nơi rồi.
Lời chưa dứt, một cục đất rơi bộp, văng vào kính xe bên cạnh làm Tô Dương cũng hoảng.
- Ầm, ầm.
Từ bên sườn đồi, đất ùa , sạt lở chảy xuống đường. Chiếc xe Tô Dương đang ngồi bị đẩy sạt sang bờ vực bên cạnh. Tiếng hét chói tai từ trong xe phát ra. Những xe đi sau lùi lại, nhanh chóng tránh đất sạt. Xe đi trước cũng tiến hẳn lên trên. Chiếc xe 16 chỗ của Tô Dương bị lực đẩy của đất xô hẳn tới cạnh vách núi. May mắn có một cái cây to cản bên hông xe. Sự chèn ép hai bên, làm người trong xe kinh hãi. Tiếng hét kêu cứu, tiếng khóc khiến cho cảm giác bất an lan mạnh. Bác tài bị va đập vào đầu, máu chảy thành một mảng. Minh là đàn ông duy nhất ngoài bác tài ở trên xe. Bên cánh tay của Minh bị va đập, sưng lên nhưng anh ta vẫn cố gắng trấn an mọi người.
- Mọi người bình tĩnh. Lúc này mà hoảng loạn thì sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Một cô gái trong nhóm vừa khóc, vừa nói.
- Giờ chúng ta phải làm thế nào đây. Cậu có cách gì không.
Lê Na ôm chặt lấy tay Tô Dương.
- Có phải chúng ta sẽ chết không. Cửa xe bị đất chèn thế này. Chúng ta ra ngoài thế nào đây. Trời lại sắp mưa nữa rồi.
Lời này càng làm cho mọi người kinh hãi. Tiếng khóc ngày càng lớn. Tô Dương nắm lấy tay bạn mình, ánh mắt nhìn Lê Na kiên định, giúp cho bạn yên tâm. Tô Dương đứng dậy.
- Bây giờ chúng ta không được hoảng. Chúng ta hãy ổn định chỗ ngồi, kiểm tra mình có bị vết thương nào không. Thế nào mọi người bên ngoài cũng sẽ gọi người tới giúp. Bây giờ người nào không bị thương giúp tôi băng bó lại chó bác tài xế.
Tô Dương phân phó xong, đến chỗ Minh đang đứng, giúp anh kiểm tra vết thương ở vai. Minh không ngờ Tô Dương có thể tinh ý phát hiện như vậy. Tô Dương vén tay áo phông lên, thấy một mảng lớn bầm tím trên bắp tay Minh. Tô Dương lẩm bẩm.
- May mắn chỉ bị thương phần mềm, không ảnh hưởng tới xương cốt.
Cô kêu Dương Minh thả lỏng cơ thể, một tay cô nắm cổ tay Minh, tay kia cầm tại điểm giữa bắp tay. Rắc một tiếng, Minh cảm thấy kinh hãi. Tô Dương thực sự giỏi vậy sao. Biết tay anh bị trật khớp vai do túi hành lý rơi trúng, nhưng việc nắn chỉnh khớp vai nhanh chuẩn xác như vậy đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc. Tô Dương đưa cho anh lọ thuốc tan bầm, nói.
- Xong rồi đấy, cậu tự bôi thuốc nhé. Chắc phải mấy hôm mới tan đấy.
Minh đơ người nhìn cử động miệng mấp máy của Tô Dương rồi gật đầu theo bản năng. Lúc này anh thấy trên đầu cô có vầng quang thiên sứ.
Tiếng người gọi vọng từ bên ngoài.
- Mọi người có sao không. Đội cứu viện đang tới. Mọi người chịu khó đợi một lát.
Khi nghe có người gọi, một bạn nữ ngồi gần đầu xe nhất, kêu to.
- Chúng em không sao.
Chiếc xe máy xúc đầu tiên đến hơn hai tiếng sau đó. Ai nấy trong xe cũng đã mệt. Cảm giác khó thở, bí bách khiến ai cũng không đủ tỉnh táo. Ánh sáng của chiều chỉ còn mờ mịt, kèm theo hơi sương. Một lát sau, đội cứu hộ cũng đến. Những công an viên và bộ đội đang cật lực đào đất. Trời không chiều lòng người. Những hạt mưa to trời chiều đổ xuống. Mưa to dần, to dần, thành nặng hạt. Tưởng chừng như sắp có thể thoát được, cơn mưa càng làm cho đất nhão ra, việc xúc lại càng khó khăn hơn nữa. Không chỉ vậy, cái cây to tưởng chừng không thể chống lại lực đẩy của cả xe và đất. Nó hơi chảng ra, lệch về phía vực sâu. Sự chuyển động nhỏ làm cho mọi thứ trong xe đảo lộn. Ai nấy đều cảm thấy kinh hãi. Nhưng những người bên ngoài không bỏ cuộc, dù trời có mưa to đi nữa, thì vẫn luôn tay để cứu người.
Tiếng động viên từ bên ngoài vọng đến.
- Mọi người đừng lo. Chúng tôi sắp đến chỗ mọi người rồi.
Tô Dương cảm giác tay Lê Na lạnh ngắt. Quay sang nhìn thấy bạn mình đang cảm giác khó thở, tím tái. Một mảnh kính xe bị vỡ do lực đẩy từ bên ngoài đâm vào họng cổ của cô. Máu cứ trào ra, đôi mắt Lê Na ướt đẫm nước mắt. Tô Dương không nói thêm lời,kêu người giúp soi hộ đèn pin. Châm một kim chuẩn xác vào mạch cổ giúp cầm máu. Nhưng ở đây, không có dụng cụ phẫu thuật, việc rút mảnh thủy tinh ra là rất nguy hiểm. Tô Dương châm thêm một châm vào mạch cổ thứ hai, giúp bảo vệ họng cổ và làm cho cơn đau giảm dần. Tô Dương động viên bạn.
- Không sao đâu. Có mình đây,
Ánh mắt Lê Na trong đêm tối cảm thấy run sợ. Cô sợ lắm. Cô mới có 20 tuổi, cô còn muốn tận hưởng cuộc sống lắm.
Đến khoảng 12 h đêm, mặc dù Tô Dương đã cầm máu, nhưng do áp suất không khí cộng với thiếu oxi ,lúc này Lê Na đã rơi vào tình trạng không ổn định. Nếu không nhanh chóng ra khỏi đâu, cô sẽ rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Tiếng máy móc vẫn hoạt động. Cô nghe loáng thoáng tiếng nỉ non.
- Con ơi, con tôi.
Khi có người hét to lên.
- Dừng máy, đào tay.
Bộ đội, dân quân dùng cuốc và xe rùa xúc, chở đất. Đến khi cánh cửa xe được cạy mở, ánh sáng đèn tích điện, và đèn pin rọi vào. Đội cứu trợ cùng đội ngũ y bác sĩ mang cáng chạy đến. Những con người trong xe đã không thể bước đi nỗi, họ cần đến sự giúp đỡ của người dìu bên cạnh. Tô Dương kêu lớn.
- Có người bị thương ở đây.
Hai anh bộ đội chạy vào, đỡ lấy Lê Na dìu ra ngoài, Tô Dương cũng men theo xe bước ra ngoài. Cảm giác chóng mặt lúc này mới ập đến. Rất nhiều người qua lại ở đây, các cha mẹ của sinh viên trông thấy con mình bình an thì khóc cảm ơn trời đất rồi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Minh cũng đang được các bác sĩ chăm sóc. Một y tá chạy tới đỡ lấy Tô Dương. Nhưng chưa kịp bước lên xe cứu thương, cô đã bị một lực tay lớn bế bổng lên. Trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của Dgon xuất hiện trước mặt cô. Đầu tóc, quần áo anh toàn đất và mưa, nhưng vòng tay anh lúc này lại rất ấm áp và chắc chắn.
- Chị làm em lo quá.
Tô Dương ngơ ngác nằm im trong vòng tay của Dgon. Anh bế cô đi thẳng vào chiếc xe bảo mẫu. Khi cánh cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe đã lao vút đi trong đêm tối. Tiếng Dgon gọi điện.
- Mẹ. Chị ấy không sao rồi. Con sẽ đưa chị ấy tới bệnh viện ngay.
Tô Dương nhìn sang Dgon vẫn đang run rẩy nắm chặt tay của mình, quay mặt sang ra cửa. Cô dùng cánh tay còn lại quay mặt anh về phía mình. Cả người lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt đỏ hoe kia không giấu được những giọt nước vừa rơi. Tô Dương thủ thỉ.
- Chị không sao rồi mà.
Dgon ôm cứng lấy cô, lẩm bẩm.
- Chị làm em sợ quá. Lần sau chị không được như vậy nữa. Em không thể mất đi chị được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]